tôi có quá nhiều nơi muốn đi thăm
một trong những nơi đó là pháp
paris hay bất cứ thành phố nào cũng được
mặc dù người ta cảnh cáo rằng
phải vừa đi vừa nhìn xuống đất
coi chừng đạp cứt chó
tôi xin những người pháp hãy khoan phản ứng
lời cảnh cáo này đã hơn mười năm rồi
tôi hy vọng rằng hình ảnh ấy bây giờ
đã được gói lại và cất kỹ trong toilet
tôi buổi sáng đến bờ sông seine
nhìn rác trôi nhớ sông sài gòn
tôi ra cà phê vỉa hè ở quận mười một
có vài người không mặc áo quần
đi qua đi lại
làm cảnh cho các họa sĩ đượng đại vẽ
lý do hình như không chính đáng lắm
người mẫu khỏa thân thường chỉ ngồi một chỗ
mặt nghiêm trang không cười
vì người ta không chú ý nụ cười của người mẫu
người ta chỉ chú ý vài chỗ họa sĩ khó vẽ
ga lyon đã tắt hết đèn vàng
chính phủ ngại những chỗ tranh tối tranh sáng
có quá nhiều người hôn nhau vội
rồi bỏ chạy
mặc kệ tiếng cười bị cán nát dưới bánh xe lửa
người vũ công ballet mặc áo đỏ
lặng lẽ đi bộ về nhà sau buổi diễn
thì ra pháp vẫn có những khoảng buồn trắng
chứ có hoàn toàn diễm lệ đâu
ngay cả tổng thống pháp
vẫn làm những chuyện không giống người pháp chút nào
tôi ước ao thế thôi
sự ước ao thường tồn tại trong những giấc mộng
nơi sự ước ao không xảy ra ban ngày
vào ban đêm
tôi vẫn có những giấc mộng vui
khi đi bộ qua các đường phố nước pháp
cười một mình vì không đạp cứt chó
buồn một mình nhớ giòng sông sài gòn
mà không thấy cảnh vẽ khỏa thân
và ga lyon cũng đã bị bỏ hoang còn đâu
.