một buổi kia tôi lẫn lộn thời gian
thắp một ngọn nến vào lúc sáng sớm
vậy mà tôi thấy chân dung tôi
trên bức vách bị rạn nứt của căn phòng tối
nét mặt tôi buồn
bị chẻ hai bởi một nhánh lá gần
tôi thường ngồi trong thời gian lẫn lộn
với một ngọn nến cháy rất hiu hắt
tôi cũng không nhớ mình đọc sách bao lâu
dưới vẻ im lặng trồi sụt của văn chương
những ngày vàng của dostoievski
đã tan chảy trong sáp rồi
ngày đã lên rồi tôi hay nghĩ vậy
nhưng tôi vẫn ngồi lại chỗ ngồi quen dưới thung lũng
những hòn sỏi và những viên đá
bơi lội mềm mại trong suối
cố gắng rửa sạch lớp dơ bẩn ngày qua
lại chồng chất thêm ám ảnh quá khứ
hôm nay tôi lẫn lộn lần nữa
khi thắp nến vào lúc tám giờ sáng
những tĩnh vật trên bàn buồn ngủ quá ngáp lên ngáp xuống
dưới mặt ghế bàn chân tôi đã bất động
thế cũng hay
nếu bây giờ có ai đi qua đường hát vài câu vớ vẩn
.