tôi chơi bắn bi với lũ trẻ con
mà chẳng đứa nào cười lớn hay hò hét
chúng như những thầy giáo đang giải lao một cách miễn cưỡng
tuy giờ chơi tay vẫn cầm sách, thỉnh thoảng đọc
những viên bi chỉ một màu trắng
đẹp nhưng sạch sẽ quá
tôi ao ước nó nhiều màu và dơ bẩn một chút
mặc kệ chúng, tôi cố gắng vui
tôi nhảy qua hàng rào và kêu lên những tiếng vô nghĩa
như con nai khi lao mình điên cuồng qua đồng hoang
vì nỗi bứt rứt sanh nở
cùng với nỗi háo hức của sự tự do
nỗi lo ngại của sự chết bất chợt cuối đường
tôi giật những cuốn sách trên tay lũ trẻ và ném thật xa
mặc kệ tôi, những toa xe lửa chất đầy hàng hóa trở lại
ném cái nhìn không thiện cảm về hướng mặt trời
tôi đi về hướng dòng sông
nơi có thể ngủ những giấc dài
khi thức dậy không có việc gì để làm
lại lang thang suốt chiều dài sông ấy
để tự dằn vặt về sự hoang phí thời gian
có những buổi chiều tôi trở lại nhìn trăng
đã qua quá nửa trên bầu trời
cảm thấy hoang mang dường như chân trời rất gần
những bước chân thần chết đang dừng lại trước cửa
mà chưa đưa tay lên gõ
trong sự hồi hộp ngột thở của tất cả mọi người
tôi đề nghị chúng ta hãy thảo luận về đề tài ý thức lần nữa
.