Trang chính » Sáng Tác, Truyện thình lình Email bài này

Hồi Tỉnh Trong Đêm

gauguin.sermon

  Paul Gauguin, Cảnh Mộng Sau Bài Giảng (Jacob Vật Lộn với Thiên Thần) (1888), (Viện Bảo Tàng Quốc Gia Tô Cách Lan, Edinburg)

 

Con sóng cố vượt qua ghềnh đá.

Người đàn ông cố vượt qua những bước chân của chính mình, cơn mưa rượt đuổi phía sau, ầm ì như tiếng sấm đang tới. Khung cảnh giống như trong một truyện phim vào mùa đông, lúc những con còng gió kinh hoàng xô nhau chạy loạn trong đêm tối giông bão.

Tôi ngừng lại, vì không thể chạy thêm được nữa, trái tim đã đuối sức. Tôi tuyệt vọng nhìn tới những ánh đèn hiu hắt phía xa, nơi thế giới loài người vẫn còn tồn tại, ở nơi đó chắc còn có những nụ cười.

Con sóng đã vượt qua được ghềnh đá, tràn trên bãi, liếm sạch những dấu chân. Tôi bềnh bồng trôi đi.

Ngày mai, người ta đánh thức tôi dậy bằng tiếng nhạc trong một cái dvd player nhỏ, tiếng nhạc giáng sinh, giọng hát của josh groban, tôi nằm yên lặng, sự đuối mệt không còn nữa. Tôi đang ở trên một cái giường của bệnh viện, áo trắng, không có quần, tôi cảm giác như vậy, khi một người bước vào trong phòng, mở cái màn cửa, dường như có một cơn gió lùa vào phía bên dưới trống trải.

Ông đã tỉnh dậy rồi. Người ấy nói như reo.

Xin cho biết tôi đang ở đâu. Tôi nói một thứ tiếng Anh pha loãng, khàn khàn, chính mình cũng không nhận ra giọng nói mình.

Trong bệnh viện. Ông đã được khám phá nằm bất tỉnh trên bãi biển.

Vậy à. Tôi cố gắng nhớ lại vì sao mình đã bất tỉnh trên bãi biển.

Chúng tôi đã lái xe đến bãi biển. Hôm ấy là một ngày trời nắng, không báo hiệu gì một cơn mưa, dĩ nhiên một cơn giông. Không ai biết gì hết.

Ban ngày có vài người khác, người ta đi dạo trong rừng thông, phía xa là biển, hiền lành, xanh ngắt. Chúng tôi cũng đi bên nhau, nói chuyện với nhau. Những câu chuyện bình thường, như nắng, mưa, như mùa. Như gió, như mây. Đi một cách trong sáng. Không hôn nhau.

Nhưng buổi chiều, mây đen lại, biển bắt đầu có sóng, người ta chuẩn bị ra về, chúng tôi cũng chuẩn bị ra về.

Vào cuối ngày, có một chuyện lạ xảy ra, khi tôi chuẩn bị vào xe, thì bị ôm lại từ phía sau. Vòng tay ấy quá quen thuộc, nhưng con dao nhọn chĩa vào bụng không hề quen.

Và một giọng nói trầm đục, khác hơn. Làm theo những gì tao nói đây

Tôi kinh hãi la lên: còn một người nữa.

Người y tá cầm con dao đưa lên cho tôi xem. Chúng tôi thấy con dao này bên cạnh ông. Chỉ có thế.

Tôi lại cố gắng nhớ. Khi đó tôi muốn quay lại, nhưng giọng nói siết chặt trong hai hàm răng. Quay lại tao sẽ đâm.

jacob_with_the_angel by jacob epstein

Jacob Epstein, Jacob Vật Lộn với Thiên Thần (1941) (Viện Bảo Tàng Tate, Anh Quốc)

Cho đến bây giờ, tôi vẫn không phân biệt được giọng nói đó là nam hay nữ, có lẽ vì tôi quá kinh hãi. Nhưng người đi với tôi nãy giờ ở đâu. Rõ ràng là bên cạnh. Sao không nói gì cả. Tôi không phân biệt được người đang ôm chặt mình và người cầm dao là một hay là hai. Nhưng tại sao là một. Mà cũng không thể là hai. Khi đến bãi đậu xe, chúng tôi không thấy một người nào khác. Hầu như tất cả đã vào xe. Một vài chiếc đã chạy. Cơn giông đang đổ tới.

Người ta có thể nghe tiếng sóng đập rất mạnh vào ghềnh đá phía sau. Giọng nói ghê gớm đập vào gáy tôi. Cởi quần áo ra.

Hình như là một. Tôi kêu lên.

Tôi đưa tay rờ soát thân thể mình. Tôi lờ mờ nhìn thấy ánh chớp của bầu trời.

Người y tá đưa cho tôi một cái gì trông tựa như một cái quần nhỏ đã rách. Ông có nhớ cái gì không. Không, tôi đáp. Mọi thứ dưới cơn giông trông hỗn loạn và quái gở. Như một bộ phim giả tưởng có nhiều con vật thời tiền sử xanh mét, tái ngắt, giống như những xác người chết trôi.

Tôi chợt ôm mặt khóc.

Người y tá quay lại nói với một người đàn ông mặc áo quần giống như một cảnh sát. Dường như ông ta mất trí vì kinh hoảng.

Người được nhận diện là cảnh sát tiến lại đứng bên giường tôi, đưa tay chạm vào phía dưới tấm drap trắng. Tôi hét lên và co người lại. Đừng sợ. Hãy bình tĩnh. Tôi đến để bảo vệ ông.

Không phải, chính là nó. Tôi rú lên. Ánh chớp của bầu trời và tiếng đập mạnh của sóng làm tôi bật ngửa, chết cứng.

Tiếng đập mạnh của sóng và ánh chớp của bầu trời làm cho cả hai giật mình và ngay lúc đó tôi đã quay lại.

Sự kinh hoàng khiến tay tôi giơ lên và giật lấy con dao. Chúng tôi khởi sự một cuộc vật lộn. Tôi nhỏ người, sức khỏe không nhiều, không kinh nghiệm vật lộn bao giờ, chưa hề cầm con dao đưa vào thịt một người nào, ngay cả một con gà. Nhưng lúc ấy tôi có một sức lực ghê gớm, đó là bản năng sinh tồn. Nếu không chống cự mình sẽ bị giết.

jacob_with_the_angel side view Jacob Epstein, Jacob Vật Lộn với Thiên Thần (ảnh chụp phía ngang)

Khi tôi đè ngửa được kẻ định hãm hại mình trên mặt đất cứng của rừng thông, tôi nhìn vào mắt hắn, lòng đau đớn vì giận. Đôi mắt ấy nhìn lại. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt nào như thế. Đôi mắt của một con thú bị thương, đã cùng đường.

Không la hét, van nài gì cả, đôi mắt ấy nhắm lại. Tôi ngã xuống.

Tôi dần dần hồi tỉnh, hỏi: người thứ hai đâu rồi.

Không có ai cả. Tôi nghe tiếng nói rất quen thuộc. Tiếng nói của một người y tá thường xuyên chăm sóc sức khỏe cho tôi mỗi ngày trong bệnh viện.

Vậy thì ai đã toan tính giết tôi, ai đã vật lộn với tôi, trong rừng thông, bên cạnh biển. Giữa tiếng sấm và tiếng sóng. Trong chập choạng ngày tàn.

Không có ai cả. Người y tá lập lại, ghé sát mặt vào tôi.

Đôi mắt nào đã nhìn tôi, đôi mắt của một người hấp hối.

Không có ai cả. Người y tá đặt tay lên thân thể tôi, bàn tay lạnh.

Không có ai thật sao. Tôi đã tưởng rằng có một người nào đó. Tôi đau đớn, rưng rưng nói.

Người y tá nói một câu dài hơn. Không có ai cả. Bây giờ mới một giờ sáng. Ông hãy ngủ lại đi.

 

 

 

.

bài đã đăng của Trần Nguyên Đán

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

1 Bình luận

  • BN Tonnu says:

    Bài viết làm tôi tự hỏi sau cuộc vật lộn với người, với chính mình ta sẽ còn lại gì ?  Và tư tưởng đi xa hơn một chút thì sau cuộc vật lộn với thiên thần, với Thượng đế có bao nhiêu người vào nhà thương, và có bao nhiêu người ra khỏi nhà thương ?  Một bài đọc vô cùng thú vị . Cám ơn tác giả .

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)