Bài đã đăng của Amanda Gorman
Ngọn Đồi Ta Trèo
Ngày đã bắt đầu rồi
Sao vẫn đầy bóng tối
Mất mát nào cưu mang
Đại dương nào ta lội
Mang bụng con quái thú
Ta bước đi can trường
Yên lặng ở quanh ta
Chẳng phải là êm ả
Ngọn đồi ta leo
Và như thế, ta ngước mắt lên, không để nhìn vào điều đang xen ngang chúng ta, mà để xem thấy điều đang hiện diện trước chúng ta.
Ta sẽ khép lại hố ngăn cách vì ta biết đặt tương lai lên trên hết, và trước hết ta cần gạt những dị biệt qua một bên.
Ta buông tay, bỏ vũ khí xuống, để có thể đưa tay ra, chạm vào nhau.
Ta không muốn làm hại ai, ta chỉ muốn làm hòa với bất cứ ai.
Quãng Đồi Chúng Ta Leo

Ngay cả khi chúng ta đau buồn, chúng ta lớn lên
Ngay cả khi chúng ta đau đớn, chúng ta hy vọng
Ngay cả khi chúng ta mệt mỏi, chúng ta cố gắng
Chúng ta sẽ luôn bị cột dính với nhau, chiến thắng
không vì chúng ta sẽ không bao giờ nếm lại thất bại
Ngọn đồi chúng ta leo

Khi ngày rạng, chúng ta bước ra khỏi bóng tối, rực sáng và không sợ hãi. Một rạng đông mới sẽ nở rộ khi chúng ta mở cửa cho nó, vì ánh sáng luôn hiện hữu nếu chúng ta đủ dũng cảm để nhìn thấy nó, nếu chúng ta đủ can đảm là nó.
Ngọn Đồi Ta Leo/ The Hill We Climb

Thưa vâng, dù chúng ta còn rất xa lịch lãm, và nguyên trinh thì chẳng dám lạm bàn, nhưng không có nghĩa chúng ta muốn dựng nên một đế chế vạn toàn.
And yes, we are far from polished, far from pristine, but that doesn’t mean we are striving to form a union that is perfect.
Bình Luận mới