Bài đã đăng của Trần Tiến Dũng
ĐỌC THƠ NGUYỄN LƯƠNG VỴ – THẤT HUYỀN ÂM TRONG GIÓ (*)
Nhờ có thơ mà thi sĩ nhận ra nhau, đọc lên những câu thơ của nhau như gọi tên những linh hồn, mỗi giây mỗi phút đời ta trôi qua nghĩa là đã chết, nhưng khi có thơ, chúng ta lại phục sinh …
Clouds Flew Away
It was a thing I knew for sure
a thing I knew how heavy my longing for it
was like: a man who fell flat on his face by himself
like the dead fallen flat on their own faces.
The Cough of a Man Moving towards the Wall
I come back just to hear your voice
a woman’s voice which is thick and hoarse
and sometimes turns into a cough pill
a cough pill wrapped in a piece of newspaper
that’s your voice
Sợ
Đứa bé nói: “Tui bức cẳng con cào cào rồi ráp lại hoài hà.” Tôi gật đầu với bé và thử ráp lại nụ cười của tôi vừa bể trên môi.
Môi cười đã từng chở một người đàn bà ẳm một đứa trẻ sơ sinh ngày ấy xuống tàu vượt biên.
Hồng vàng nước mũi – chụp và chép Giấc Mơ của Tôi
Tôi nói với tôi về một chùm bông hồng vàng, và tôi lập tức liên tưởng đến ý nghĩa về hoa hồng mà tôi được nhét trong đầu, mà tôi được hệ thống não trạng của tôi cho phép hoa nở, mà tôi được chính cảm xúc của tôi chỉ định rằng đây là màu và mùi phải ở trong cái khung mỹ cảm hồng hoa.
Những mùa trái chín
Từ lúc những cục bột mà chúng ta chơi sợ hãi đến hụt hơi, và mềm nhũn trong cơn bấn loạn. Chúng ta không phải được thụ hưởng cảm giác là người bề trên hơn mà chính là ác quỷ hơn.
Từ vỉa hè Sài Gòn đến miền đông Hoa Kỳ
Và chúng ta
Đến từ những mùa lạnh đắng cay những mùa nóng khốn nạn
Đến từ một nơi chỉ biết nói thật lúc cười chua xót và lúc khóc
Đâu phải chúng ta không có đời sống bình thường
Cánh cửa im lặng
Bộ đồ lòe loẹt cũ ai treo trong ngày không nắng. Tôi nhớ những cánh cửa mở níu tôi về ngôi nhà im lặng trong nắng phương Nam. Ngôi nhà mỗi lần tôi ngoái lại, ngưng đọng hơi khói màu trà trong mắt tôi.
Bình Luận mới