Trang chính » Chụp và Chép, Đoản văn, Sáng Tác Email bài này

Sợ

 

IMG_1720 

Đứa bé nói: “Tui bức cẳng con cào cào rồi ráp lại hoài hà.” Tôi gật đầu với bé và thử ráp lại nụ cười của tôi vừa bể trên môi.

Môi cười đã từng chở một người đàn bà ẳm một đứa trẻ sơ sinh ngày ấy xuống tàu vượt biên. Môi cười bung be nỗi sợ, lúc đó tìm cách chui vào gió khuya để trốn chạy khỏi chính gương mặt khiếp đảm của người ở lại và người ra đi.

Đứa bé lại nói. “Tui sẽ không cho con chim chìa vôi của ông một cái cẳng nào nữa. Tui để dành ráp cho tui, tui muốn nhảy xa chừng nào tốt chừng đó.” Và nó nhảy thật xa, xa đến mức tôi biết rằng không cẳng chân, không xe, không tàu, không máy bay, không phi thuyền nào có thể đến được. Nó nhảy vào chính số phận của một dân tộc sau hơn ba mươi năm hòa bình vẫn dành cho những đứa trẻ như nó cú nhảy để mở lại từ đầu nỗi sợ.

Nỗi sợ chan chén cơm vừa rơi bể nát, nát bét, nát bét hết trọi rồi.

Có một người đàn bà vô sinh vừa khóc vừa hốt từng hột nỗi sợ rơi rớt từa lưa. Và tôi tin chỉ người đàn bà vô sinh này mới có khả năng làm lành cái chén sợ hãi.

bài đã đăng của Trần Tiến Dũng

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)