Đứa trẻ đó đã quay đầu lại! Đôi mắt đó cắn xé hết mọi thứ sẽ phủ đầy thân thể và tâm hồn nó… Và tôi cũng muốn nhào vào với nó để ói ra hết mọi thứ giá trị sống mà tôi được ăn từ lúc nhận thức thượng đế và kẻ độc tài là đồng bọn.
Bọn thích chơi trò nhồi con người thành cục bột, thứ bột không dùng để làm bánh, hoặc làm bất cứ thứ gì trong các kiểu chiên, luộc, hấp, nướng… thứ bột sống để đớn đau và sợ hãi cho bọn họ coi chơi.
Từ bao giờ mà mỗi chúng ta trở thành đồng bọn với kẻ độc tài và thượng đế! Từ lúc chúng ta ngắm nghía thích thú với những hành vi của mình, của đồng bọn khi gọi tai họa tới theo cách của một thứ gió gọi mưa quật nát một chiếc tàu nhỏ.
Từ lúc những cục bột mà chúng ta chơi sợ hãi đến hụt hơi, và mềm nhũn trong cơn bấn loạn. Chúng ta không phải được thụ hưởng cảm giác là người bề trên hơn mà chính là ác quỷ hơn.
Và đứa bé đang từ chối ăn trái chuối chín.
Vườn hồn bé nhỏ vẫn luôn là mùa thơm trái chín.
.
Quặn lòng khi nhìn vào đôi mắt âý.
Nửa muốn bật cười, nửa muốn bật khóc.
Thèm được áp má vào lưng trần của bé thì thầm: “Con trai, mọi người vẫn yêu con mà!”