.
Hồng vàng nước mũi
Tôi nói với tôi về một chùm bông hồng vàng, và tôi lập tức liên tưởng đến ý nghĩa về hoa hồng mà tôi được nhét trong đầu, mà tôi được hệ thống não trạng của tôi cho phép hoa nở, mà tôi được chính cảm xúc của tôi chỉ định rằng đây là màu và mùi phải ở trong cái khung mỹ cảm hồng hoa.
Nhưng chờ đợi giấc mơ hồng vàng ướt mượt mang lại cho tôi một dự cảm về một người đàn bà cái gì cũng biết để có chuyện khóc kể, về một cô gái có cặp vú bự hơn toàn bộ nỗi buồn của cô, về một thằng nhà thơ nửa mùa chó chết loay choay, nó ưa leo lên đùi một con thằn lằn và uống nước đái của nó chờ được đưa tới ngọn đèn
Tôi thấy tôi chạy đuổi theo những bờ hương, có hàng triệu những bờ hương hoa hồng đang cắt ngang cắt dọc gương mặt thời gian của tôi. Tôi chưởi cái thằng có gương mặt như vậy để coi nó có thật hay không, và tôi nhớ những bờ hương biến thành những sợi dây cột níu cho tôi hình ảnh những người tình phản bội. Và tôi thương đến ứa nước mắt, thương cái thẳng thường quẹt nước mũi tèm lem trên gương mặt mình, thằng đàn ông từng bị tát tay, bị đá đít… đến nỗi trở thành một thằng nhóc thường khi thèm rồi liếm, rồi nuốt những dòng nước mũi.
Những dòng nước mũi ấy bây giờ vẫn chảy trong cánh đồng cũ, cánh đồng chắc chắn bừng nở bông hồng vàng nước mũi.
Nói chuyện triền miên với chính mình lúc thức và thấy mình đuổi theo mình lúc ngủ là hai tình trạng tôi thường trực chìm sâu. Tôi không biết điều đó có ý nghĩa gì, chỉ biết sự lập lại liên tục của tình trạng đó cho tôi ý thức mình đang đi đến xứ sở khùng và mơ.
Với người đang sống chỉ để chờ đợi, đừng gọi những gì không thật mà anh ta cảm nhận được là giấc mơ. Không ai có giấc mơ cả, bởi vì tất cả đều thật, không ai có giấc mơ cả, vì người ta không biết mình sẽ đến sẽ về ra sao ở miền đất thật sự của mình.
Trần Tiến Dũng