Bài đã đăng của Trần Thị NgH
Trần Thị NgH
Tên Thật: Trần Thị Nguyệt Hồng
Nhà Văn . Nhà Giáo
Bắt đầu viết văn năm mười lăm tuổi, truyện ngắn đầu tiên đăng báo người lớn năm 18 tuổi. Các truyện ngắn của TTNgH đăng trên các tạp chí: Văn, Vấn Đề, Thời Tập, Thời Văn sau chọn thành một tập mang tên Những Ngày Rất Thong Thả in năm 1975 nhưng chưa kịp phát hành thì gặp biến cố 30/4. Sau hai mươi năm im lặng, TTNgH đã trở lại trên văn đàn với những truyện ngắn mới...
Tất cả các sáng tác mới sau 1975 đều được đăng rải rác ở Hợp Lưu, Văn, Người Việt, dutule.com, damau.org, Thư Quán; sau đó được tập họp lại và được xuất bản ở Mỹ, Canada và Pháp. Chỉ mới vài tháng trước đây , với sự ủng hộ của NXB Hội Nhà Văn và sự hỗ trợ của Phuongnambook, lần đầu tiên sau 50 năm gắn bó với văn chương Trần Thị NgH mới có cơ hội giới thiệu tác phẩm của mình với độc giả trong nước.
Các tác phẩm đã xuất bản:
- Tập truyện ngắn Trần Thị NgH, NXB Văn Nghệ, California, USA 1999
- Lạc Đạn và 10 truyện ngắn, NXB Thời Mới, Toronto, CANADA 2000
- Nhăn Rúm, NXB La Frémillerie, Paris, FRANCE 2012
- Nhà Có Cửa Khóa Trái, NXB Hội Nhà Văn, VN 2012
- Lạc Đạn, NXB Hội Nhà Văn, VN 2012
- Nhăn Rúm và các truyện ngắn khác, NXB Hội Nhà Văn, VN 2012
Olga TOKARCZUK cất cánh cùng FLIGHTS với giải MAN BOOKER 2018

Tokarczuk cho biết khi khởi sự viết Flights hơn mười hai năm trước, bà mô tả thế giới khác với cái thế giới chúng ta hiện đang sống. Bà nói, “tôi đã viết quyển tiểu thuyết đó lúc thế giới đang tìm cách mở cửa với tất cả mọi người;
chuyện tình Achilles

Cứ mỗi lần cởi trói một ràng buộc, trong người em lại cảm thấy thống khoái tuyệt đỉnh như trạng thái đã đời mê ly của người say thuốc dù bản thân chưa thử hút chích coi nó ra sao.
QUẢ BÁO

Bẵng đi rất lâu, hình như là lâu lắm, vì con chung con riêng đều đã trưởng thành. Con dòng một Nam kỳ lai Trung kỳ không hưởng gen kinh doanh đồ gỗ của cha mà đâm đầu vô Mỹ thuật Châu Âu; đám Bắc kỳ lai Trung kỳ có gia phả bị Mỹ dội bom thời nội chiến trớ trêu lại du học ngành ngoại thương ở đế quốc Mỹ;
PHIM ĐỘC LẬP, KINH PHÍ THẤP

Nhà cách hồ năm phút đi bộ nhưng hè miền núi trời lạnh té đái nên bọn trẻ chỉ xuống vọc vọc; mới nhúng nhúng vài cái tay chân đã móp, môi mỏ tím rịm. Cũng bày đặt mang đồ ăn trải khăn trên cỏ làm picnic bờ hồ nhưng răng đánh bò cạp làm sao nhai. Ngày nào cũng bắt hai ông đi bộ từ bờ hồ ra tòa Đô Chính để chơi xích đu cầu tuột rồi sẵn tiện ghé qua siêu thị 8 à 8 mua rau cá thịt trứng về chế biến theo kiểu nửa tây nửa ta qua ngày
ALOIS, đóa hoa vô thường

Xã hội này thiếu cha chi những kẻ khai tử lòng tự trọng; họ chấp nhận bị khinh bỉ vì tư lợi, cũng không cần chữ tín hay sự gắn bó lâu dài miễn sao thỏa mãn lòng tham hoặc niềm vui nhất thời.
Chửi rủa nhiêu đó đủ rồi. Chỉ còn 2 tuần nữa vừa trọn 6 tháng
MAGIC KOREA A45

Anh thích đọc sách nhưng kiêng khem như người sợ mập. Chữ nghĩa thường làm anh khắc khoải, lại có nguy cơ phình ra thành những nỗi buồn. Không hơi đâu tìm cách giải mộng, Tich ngủ lại dễ dàng ngon lành như một nông dân vừa xong việc đồng áng.
Tuyệt Tác- Chín Biến Khúc

tôi nhừ tử mất hai đêm nhưng tôi hả hê nhận thấy mình chịu khó cầm cọ sau hơn hai mươi năm nghỉ xả hơi. Té ra nó là nguồn cảm hứng, mặc dù đối với tôi lúc ấy cơ thể nó chỉ là một âm bản chưa được nhúng vào thuốc rửa để lộ ra những chi tiết mà tôi chưa có dịp nhìn thấy.
CỬA PHẬT

Oan ức tức tối ngày càng chồng chất. Lúc ấy Chín không biết căm hờn này sẽ lớn theo tuổi. Nó cũng hình thành nơi Chín một nhân cách: bo bo quyền tư hữu, lì lợm trong mọi nghịch cảnh nhưng lại hèn nhát tháo chạy trước bạo lực.
TRỔ ĐỒI MỒI

thật khó ngồi vào đàn để gò lại ngón, dù để giải khuây hay chỉ là gây ồn ào cho căn nhà bớt vắng vẻ. Cuối cùng Thị bỏ đàn, lùa nó ra vườn cho chung chạ với đám cây cỏ xung quanh; mỗi ngày rưới một ít nước cho nó mọc thêm phím. Dù chẳng học hành gì, Thị chọn cọ màu như một khúc quanh, một ngõ hẻm vừa im vừa khuất.
pianissimo

Đã có lúc tôi nghĩ, nếu lỡ mai tôi trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, dàn phím vẽ trên bệ cửa sổ chắc chắn sẽ đi vào huyền thoại. Như ông gì nhỉ, Haendel đó. Ông ta đã trốn trên tầng áp mái, đóng kín cửa, tự mày mò chế ra cho mình cây đàn harpe rồi cứ vậy mà âm thầm tập dượt.
SERETIDE

Ánh sáng lu câm cho thấy ông ta đang lăm lăm trong tay một vật trông cưng cứng, có nòng. Gì đây? Án mạng trong thang máy? Muốn giết người thì cần chi chờ đến lúc cúp điện, bắn sao trúng? Trong một sát-na tôi đánh giá nhanh tình hình. Hăm dọa. Hãm hiếp. Bắt cóc. Cướp có vũ khi. Mấy thứ này phim Mỹ đã khai thác cạn tàu ráo máng, logic nằm ở chỗ vì sao nạn nhân lại là mình chứ?
218

Vì các tầng không được đánh số, gằm đầu hì hục leo lầu rất dễ lơ đãng không nhận ra mình đang ở tầng thứ mấy, nếu không căn cứ vào dấu vết riêng của từng tấm thảm chùi chân. Hôm nào chủ nhà thay thảm, rất có nguy cơ đi lạc.
Gabrielle

Gabrielle cũng có hơi điên điên, tôi luôn tự nhủ rồi có ngày nàng sẽ toi đời vì một con gấu, do đôi khi nàng quá liều mạng. Nàng nhìn thật lâu vào mắt tôi, kề môi đến gần rồi hôn tôi. Tôi sáu mươi chín tuổi, nàng sáu mươi bốn. Lụm cụm rồi, xương cốt rệu rã rồi, từ năm này sang năm khác chúng tôi lo ngại sẽ không còn sức để đến đây kề cận với mấy con gấu xám của mình nữa. Chúng tôi yêu chúng còn hơn cả yêu con người.
THỨ THẤT

Thấy chị thường xuyên sống với vợ lớn, vậy bà vợ bé sao rồi? Nghe chị tả ngực nở mông to chắc bề ngang căn nhà rộng hơn 4 mét, còn bề dài ngắn hơn 16 mét – ý là tôi so sánh với bà chính thất nhà ống thon thả, tính khí ẩn nhẫn, âm thầm niềm riêng, cái tổ ấm trong hẻm nhỏ yên tĩnh mà tôi đang ngồi với chị đây.
CHUYỆN MA

Đúng là thế giới của một thanh niên mới lớn đầu thập niên 1990. Trong góc, một cây ghi-ta điện, một giàn loa siêu trầm chuyên trị bùm-bùm-bùm, một hệ thống âm thanh hi-fi. Trên kệ hàng trăm cái CD chồng chất lên nhau. Trên tường áp-phích các ban nhạc rock (Sound Garden, Alice in Chain…), bích chương quảng cáo phim Sự Im Lặng Của Bầy Cừu, một bức hình chụp cú úp rổ ngoạn mục của Michael Jordan, một bức khác chụp nàng Pamela Anderson gợi cảm.
BOB DYLAN vs NOBEL

Trên đây là Masters of War, bằng ghi-ta mộc quàu quàu theo giọng rè rè dạy đời, chàng càm ràm, hằn hộc, tức tối. Tức cành hông như vậy thì mặt mũi đâu mà đứng trên bục danh dự xòe tay ra nhận một triệu đô từ cái kẻ đầu sỏ chiến tranh, dù là qua trung gian các vị thừa hành – trừ phi bây giờ chàng đã nguôi giận rồi, vì già và mệt rồi.
ÁC TÍNH

Còn chăng vài cuộc giải phẫu nữa như nhân vật trong Maligne của Maxim Chattam đã phải trải nghiệm? Hores từng ca cẩm: Nó ẩn núp. Nó chống trả. Nó ranh ma, khôn lỏi và biết suy nghĩ. Nó phát triển. Nó di động. Không phải vô cớ mà người ta nói nó ác. Thứ gì trong đầu mình và từ hồi nào đã tích tụ thành con quỷ cái? Trong khối nhầy nhụa đó phải chăng rùng rùng
Trần Thị NgH: Nếu Đã Khác

Nếu đã khác
mình đã không thèm thử vượt biên theo ghe taxi chở mắm để bị nhốt ở Nhà Bè rồi ôm con lội bộ đi chân mất dép ra bến xe đò xin tiền ông đi qua bà đi lại cho đến khi đủ mua cái vé trở lui. Mình đã không viết về nghèo đói bệnh tật dốt nát, không kể chuyện con bị giật lồng đèn đêm Trung Thu hay chồng có nuôi rận trong người.
LỆCH MỘT KHẤC

Cũng đã hơi lâu, tính từ hồi y đến Tịch Cốc của Nhu Thị để ngoạn bức Đĩ Đực, rồi do nội tiết chứ không phải tình tiết, sàm sỡ với tác giả ngay trong căn phòng có treo bức tranh. Đàn ông họ mắc lời nguyền chắc!
NGUYỄN XUÂN HOÀNG vs ELISE TVL

Gi là con gái út. Tôi biết ba đứa nhỏ từ hồi thằng con trai lớn tên Dan của chị chào đời trong căn nhà có ba số bốn ở đường Võ Di Nguy, sau đó là Mi và Gi. Họ dọn sang Chi Lăng rồi Kỳ Đồng, chỗ nào tôi cũng mò tới chơi cho đến lúc cả nhà sang Pháp định cư thì hai chị em mất liên lạc.
PHÁ ÁN

Đang ngồi lừng khừng trên băng ghế gần cổng số 20 chờ giờ lên tàu bỗng một giọng nữ cao the thé qua máy phóng thanh xướng tên hành khách nghe quen quen, hóa ra là mình. Ui, hành lý có vấn đề khi đi qua màn hình kiểm tra? Đại lý vé máy bay bán hàng giả?
Phục chế ảnh cũ

Trước khi cảm thấy bâng khuâng với thầy dạy Triết tôi đã lăn tăn với ít nhất là 4 người đàn ông: Alain D. trong La Piscine, Anthony P. qua Vertes Demeures, Terence S. ở L’Obsédé và Lê Đình Trung con trai chủ tiệm bán mứt mận, xi-rô dâu Đà Lạt nằm trên đường Võ Tánh.
đường vòng

Chập chùng đàng xa là màu xanh mùa hè của rừng Vincennes. Chỉ cần 7 phút đi bộ đã chạm bìa rừng; tiến sâu vô 5 phút là hồ Daumesnil nơi đại gia đình ngỗng ngan thảnh thơi lềnh bềnh lạch bạch, mặc ông đi qua bà đi lại. Đảo một vòng từ Les Épinettes qua Maréchal Lattre de Tassigny…
Giới, vỡ lòng cho cu Dan

Ngay trên cơ thể mỗi người đã có cái đầu giống cái gắn trên cái cổ giống đực, trán đực ngó xuống mũi đực và hai má cái, toàn bộ cửa khẩu gồm môi răng lưỡi họng dun rủi sao mà tập trung toàn cái cho đến khi trổ xuống gặp cái cằm đực, ngực cái chở hai trái vú sữa đực áp vào lưng đực phía dưới phình to hai mông cái…
ĐỒNG CỎ THIÊN THAI

Các cuộc thảo luận của họ rất hàn lâm. Robbie không thể có ngôn ngữ trẻ con vì nó chưa bao giờ được nghe qua. Họ không trò chuyện; đúng ra họ để cho một hạt tư tưởng tự đâm chồi nẩy lộc rồi kinh ngạc quan sát những nhánh cành tự chúng đâm vươn. Họ sửng sốt trước trái cây kỳ lạ đậu ra từ câu chuyện của họ vì họ nào có điều khiển tư duy, cũng chẳng bắc giàn cho nó leo hay tỉa tót nó theo cái kiểu người ta thường làm.
PHỎNG VẤN VI KHUẨN E.COLI

Phóng viên: Bà có thích ở dưới đó trong bóng tối, vây quanh là ba cái thứ mới được tiêu hóa nửa chừng mà vật chủ của bà dội xuống đầu bà ba bốn lượt mỗi ngày?
E.Coli: Cũng thích, trừ phi bọn này có cung cấp cho lão ta chất kháng sinh. Vì như vậy cuộc sống của chúng tôi sẽ vất vả, nhưng vài vị trong đám chúng tôi luôn thoát thân, chúng tôi hầu như lúc nào cũng xoay xở được trong cuộc tháo chạy. Giờ cho tôi xin ngưng một lát nhé, tôi đang trong giai đoạn phân bào, ý tôi muốn nói là tôi đang tách đôi: nhưng chỉ vài phút thôi, rồi thì một nửa của tôi sẽ lại phục vụ cậu… Đấy, xong rồi, cậu có thể tiếp tục, tôi ở lại còn cô em sinh đôi của tôi đi chỗ khác.
PHỎNG VẤN NHỆN CÁI*

Ảnh: Trần Thị Ngh.
Phóng viên: Xin chào buổi tối, ông Nhện, hay đúng hơn, bà Nhện.
Nhện: [the thé]: Ăn được không đó?
Phóng viên: Ư….tôi cho là…ăn tôi cũng được, nhưng chuyện này chưa từng xảy …
PHỎNG VẤN HƯƠU CAO CỔ*

Kể từ khi quyết định kéo dài cổ và chân ra để có thể gặm được những cái lá ở tít trên cao, bằng trí thông minh và đam mê chúng tôi không ngừng trau dồi về áp suất thủy tĩnh, sinh lý học và mô học. Chúng tôi đã nhận ngay ra rằng những cải tiến thường sinh ra rắc rối…
Bình Luận mới