Tranh: Quan Steele
người se sảy, bóc tróc từng mảng màn ảnh rộng sóng sánh
gởi về cho em trong một tiếng gọi đóng băng để bảo tồn độ thanh tân hổn hển
thú vui tao nhã trên lạc viện lênh đênh
trò chơi vắt kiệt tinh màu khỏi ánh bạc chói chang
khủy tay vòng chấn thanh
cạ vào phần phổng phao vón cục trên những con bài tây
biết thách đố thỏa thuê
biết chuốc rượu từ cái búng ra vẻ vụng về
biết thối thời cơ bằng khuôn ngực đầy
người kể về những chiếc kim băng tẩm khói trắng
mỗi tối khai quật chất đục từ vốc môi
cánh bưu thiếp
tìm trớn hai lần trên dải băng phù hiệu
thoát không khỏi cánh cửa sắc đang thi hành lễ kín
chung quanh những bức tượng đúc tạc từ tách âm
ngàn năm chai điếng dưới ngọn lửa lộn
tất cả đều đang bị thương tổn
người muốn duy trì địa vị độc tôn trên những vỉ thuốc thần thoại
bọn sóng mông lung oằn mình trong muối xót
cúi gập cõng thị trấn đỏ hỏn lên vai
vài cánh cửa cựa mình dưới cổ tay thế kỷ
lá nhau hoàng hôn vỡ bọc chân trời
kiến lập biên giới bằng cây thước chính luận đặc thù
tiếng gọi về đến trước thềm nhà
bọc cứng lớp bụi văn hóa khiếm nhã
em nghe ra thứ ngôn ngữ ôm ấp mãi vẫn không rã đông khung máu bầm
—
Trích từ tập thơ “Thế Kỷ Của Những Vật Tế”, Lưu Diệu Vân, Văn Học Press