Trang chính » Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

Nhân Tố Thứ 9

 

[Khoảng vài giờ trước đây, một người con gái đã ngã theo ánh sáng diễm lệ của hoàng hôn từ tầng trên cùng của cao ốc pha lê.


 

Băng nhanh qua màn hình tường thuật tin tức trong ngày, người con gái đến vội vã, dừng trước tòa cao ốc với những bức tường pha lê trong suốt, nơi người đàn ông đang ngồi điềm tĩnh gõ nhè nhẹ những ngón tay vạch đầy vết tích quá khứ trên khung cửa sắt, mặt hướng thẳng về phía lòng đỏ của bầu trời, nhẫn nại chờ đợi, bởi ông biết sớm muộn gì, cô cũng sẽ đến.

Đi dọc hành lang mờ tối, rẽ trái nơi thang máy, cánh cửa bật lên theo chiều dài của thân thể và hạ xuống hệt động tác thể dục yoga linh động. Vào thang máy và kéo tấm thẻ qua bộ phận cảm nhận ở cạnh tấm bảng ghi những con số tầng lầu. Một giọng nói uy nghi cất lên, thay cho lời cảnh cáo, rồi chiếc thang máy xoay vòng xoắn ốc.

Cửa thang máy lần nữa bật lên một cách nhanh nhẹn hối thúc. Vẫn giọng nói kia chỉ huy. Rẽ trái, ở ngã ba, quẹo phải, bỏ ba cánh cửa bên hành lang trái. Đến khung chữ nhật màu nâu thẫm thứ tư. Dừng lại. Gài chiếc thẻ vào khe khóa điện tử có đường gạch từ tính phía tay phải. Và cánh cửa bật tách bằng năng lực khác thường.

Người đàn ông đứng trên mặt sàn trong suốt hệt như mọi vật bên dưới gót chân ông không tồn tại. Toàn thân ông ta toát ra vẻ mâu thuẫn kỳ bí – vừa lạnh lẽo vừa ấm áp, vừa xua đuổi vừa mời gọi. Ông tiến đến trước mặt cô gái, áp sát đôi môi vào ngần cổ cô, nán lại đó một vài giây như có dụng ý, và giật nhẹ sợi giây chuyền màu bạc đong đưa mẩu đá hổ phách. Ông bước nhanh về chỗ cũ với món đồ, để lại một làn hơi chanh thoang thoảng.

Cô gái hỏi, giọng không vướng một chút xao động hay bối rối:

– Họ đang ở đâu?

Người đàn ông đáp, mặt vẫn hướng về khối ánh sáng đang dần tắt hẳn ngoài kia. Năng lượng trong căn phòng tương phản với thực thể bên ngoài. Hệt như hoàng hôn đang chuẩn bị rút về thắp sáng riêng chỗ ông ta đang đứng.

– Họ vẫn luôn luôn bên cạnh em. Mỗi người họ là một phần đời của em, không phải thế sao?

Giọng nói người đàn ông không chịu thỏa hiệp với vẻ lạnh lùng và động cơ kỳ dị của ông ta. Âm điệu âu yếm, quen thuộc đến lạ thường, khiến cô nghĩ đến những người thân yêu cô đang cật lực tìm kiếm. Thứ âm thanh thôi miên nỗi luyến tiếc triền miên thầm kín. Hào quang phản chiếu nét thanh thản trong nụ cười của Thơ đang mờ nhạt dần. Đôi mắt bồ câu của Đào đang mở to cầu cứu. Nguyễn đang vùng vẫy với sự điềm tĩnh căng tức gần dứt hẳn. Quán mò mẫm nhón gót sang ranh giới đánh mất lòng tin vào khái niệm tự do. Lang lưỡng lự sắp thỏa thuận với nỗi tuyệt vọng. Sự gắng sức duy trì đấu trí lạc quan của Vân đã đến hồi gần kết. Và vòng ghì kháng cự của Lãng đang dần buông lỏng. Thúy đang lạc trong mê lộ không lối thoát.

Hình ảnh họ đồng xuất hiện liên hồi với cường độ giao động mãnh liệt. Nhưng sao cô không nhìn thấy mình song song bên họ?

Giọng nói cô giờ đây đẫm phần run rẩy.

– Ông đã làm gì đến họ?

– Tôi không làm gì đến họ cả. Không ai có thể làm gì đến họ cả. Họ tình nguyện thử nghiệm trò chơi.

– Nếu tất cả không bắt nguồn từ nơi này thì ông dẫn dắt tôi đến đây để làm gì?

– Tôi muốn cùng em thử nghiệm trò chơi. Tôi muốn hòa giải với cuộc đời. Tôi không còn bao nhiêu thời gian để phung phí.

– Tại sao tôi phải giúp ông?

– Bởi giúp tôi cũng là cách để tìm thấy họ.

– Ông biết họ đang ở đâu?

Người đàn ông xoay người, hướng ánh nhìn chói lòa về phía cô gái, đôi mi mấp máy:

– Em có tin tôi không?

Bằng cảm tính tuyệt đối đủ làm tê cóng lý trí kiên định, cô cảm thấy không cần thêm một cam đoan nào khác ngoài sự hiện diện của ông ta. Cô gật đầu. Bàn tay, từ nãy giờ vẫn đan lồng sợi dây chuyền hổ phách, chạm nhẹ vào má cô.

Hoàng hôn đã thấm hết vào từng vũng không gian trong căn phòng pha lê. Một sức hút dễ chịu nhưng vô cùng mãnh liệt, khoan thai hình thành từ trọng điểm giao thoa. Không biết cô đã ngất đi bao lâu hay có thật sự ngất đi hay không. Cô choàng tỉnh trong thế giới vĩ mô màu vàng nâu nhạt, lấp lánh những vòng tròn trong suốt. Sự có mặt khiếm diện của người đàn ông đẩy cô hướng về phía mạng lưới mẫu tự – nguồn sinh lực nuôi dưỡng năng lực sức sống – sôi sục nằm chen chúc vây quanh những bọng nước căng tròn, chờ đợi sự tuyển lựa. Những mẫu tự được chọn hút vào bên trong trở ra với vẻ lấp lánh tao nhã hơn trước.

Ngoài ra, không còn gì khác, không có lối đi ngược về quá khứ, không bảng chỉ dẫn tương lai, không khí quyển thuyết yếu, không trọng lượng cụ thể. Trò-chơi-nghiêm-túc lần kiếm nguồn cơ trong trạng thái không-tồn-tại có lẽ là một hành động phù phiếm nhưng cô vẫn tha thiết muốn tìm gặp những người thân yêu lẫn người đàn ông kỳ bí.

– Hãy tìm tôi đi.

Tiếng thì thầm hỗn hợp âm giọng của tất cả họ, vang dội từ đâu không rõ. Từ trong những bọng nước hay từ mẫu tự đã được tái sinh?

– Nơi đây lý trí không đỡ đần được trắc trở. Cánh cửa chỉ mở cho lần hy sinh đích thực.

Âm thanh kia nhắc nhở. Những mẫu tự ngừng chuyển động, phập phồng chờ đợi.

Cô sỡ hữu điều gì quý giá để hy sinh? Cô có không vật đáng đánh đổi? Ngoài sợi dây chuyền hổ phách người đàn ông đã lấy đi, cô chỉ còn lại trái tim ẩn núp trong lồng ngực – gia sản duy nhất – bởi khối óc không có địa vị ở nơi này. Và điều cô đang tìm kiếm, những người cô đang muốn gặp, vĩ đại hơn một trái tim rụt rè.

Như thấu hiểu được nguyện ý chân thành, những mẫu tự tung tăng ùa đến bao bọc lấy cô. Những dòng chữ bóng bẩy hình thành cảnh phông trong suốt. Xuyên qua sắc thái biến ảo, cô nhìn thấy những người thân và khác hẳn với những gì cô đã bi quan lo nghĩ, họ đang vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện, vui đùa cởi mở với những chuỗi mẫu tự quấn quýt chung quanh. Mê lộ dẫn Thúy đến bứt phá trí tuệ. Lãng mạnh dạn khước từ mọi rào cản. Nguyễn xác định những mức thăng bằng mới. Đào ca tụng cá tính nhân sinh bằng đôi mắt. Thơ ung dung dối điện với mọi đề án thử thách. Lang cải biến ưu phiền thành niềm tin. Vân đã thoát ly đòi hỏi hoàn mỹ. Quán quyết ý chinh phục những ranh giới mới lạ. Mỗi người đang tự toại trong bọng nước đam mê riêng biệt.

Giờ đây cô đã được trái tim hào phóng ban cho tầm nhìn toàn bích – sự hình thành sáng chói của hàng triệu triệu những bọng nước hổ phách đang sinh sôi nảy nở, phát sinh vô số chuỗi mẫu tự mê hoặc quyến rũ. Những nguồn sinh lực vô song tìm kiếm nhau, ráp nối nhau, bồi bổ nhau, kết thành một khối tiềm tàng khổng lồ.
Từ nơi đó người đàn ông kỳ bí xuất hiện, huyền diệu như lần đầu, gần gũi như chưa bao giờ vắng mặt, kéo cô sát gần bằng đôi mắt. Ông đặt bàn tay lên ngực mình và dịu dàng nói:

– Chỗ của riêng em. Quyền sở hữu tự do sáng tạo tuyệt đối.

Họ chạm môi. Từ khởi điểm, nguồn ánh sáng hổ phách loang dần khắp, nhập thể hai người thành một.

 

Các nhà khoa học vừa chạm trán một hiện tượng kỳ bí: thân thể cô còn nguyên vẹn, não bộ không còn hoạt động nhưng nhịp tim vẫn đập theo trạng thái hưng phấn. Trên cổ đeo sợi giây chuyền hổ phách chứa đựng khối năng lượng khổng lồ thừa sức khởi động hiện tượng Big Bang lần thứ nhì.]

bài đã đăng của Lưu Diệu Vân

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)