Người ta hay nói những lời tổn thương không nên nói trong cơn buồn giận.
Em thì ngược lại!
Cơn gió mùa thu mộng du em về trong hờn dỗi kinh ngạc
làm sao định đúng phương hướng khi thế giới đã vỡ lối nhoè nhoẹt
em lê trái tim thất lạc vào nhà víu chùm chìa khóa run rẩy chực đòi trở ra
ngồi xuống bậc thềm đếm thất vọng
vì mình chỉ thiếu tấm lòng cho nhau là hoàn hảo
em tự cắn mạnh vành môi mỗi chớp mi để ngăn chặn nước mắt
kẻ đang mang trọng tội yêu một chiều mất hẳn quyền lên tiếng hay thắc mắc
em không thể sống thiếu anh đâu anh không biết không hiểu không yêu nhiều
hay không thấy sự tiều tụy của những dấu vân tay tím bầm trầy trụa chờ được hôn
ôi anh đừng thú thật với em lời hứa trước tiên và sau cùng chỉ là ngụy biện
cơn điên hành hạ chúng ta đúng mười tháng bảy ngày diễm tuyệt
đêm khoan dung ích kỷ
em sẽ làm tình với giấc mơ nguyễn thị thanh bình
và trở thành người đàn bà tóc ngắn thứ một ngàn lẻ một của hoàng chính
em sẽ xé vụn hạnh phúc không thuộc về mình
tung hoa giấy khỏa lấp mặt trời
để ánh sáng vô cảm vĩnh viễn chỉ mọc từ môi mắt anh
đêm hạn kỳ cơ hội.
Người ta hay nói những lời đáy lòng không nên nói trong cơn dại dột.
Em cũng là một nạn nhân rất tội nghiệp!
Trích từ tác phẩm mới xuất bản 7 giờ 47 phút
.