Trang chính » Sáng Tác, Thơ Email bài này

đêm son

 

Chúng ta lại quay về con đường nhỏ ven biển đó lần thứ ba
em biết từ nay mình sẽ trở thành người đàn bà đáng thương nhất của anh mất thôi
khi anh cắn mạnh môi em nơi nấc thang dẫn đến ngôi nhà có những đóa hoa hồng vàng trước cửa đang nằm khát hạt mưa mùa hạ
một đêm tối sáng rực những đốm lửa quay vòng theo điệu sóng
hôn say sưa lên hy vọng căng cứng lồng ngực
nhiệt động bàn tay nóng nhớ nhung thay chúng ta biến ký ức thành hiện thực
khoảng không tình yêu xa cách thu hẹp sự im lặng vang dội
em trách phiến đá nơi ta ngồi quá bằng phẳng
không đủ trắc trở cho một thử thách chân thành ở nơi anh
gió run rẩy xé mình trong cái lạnh
khiến anh không nỡ cởi tung lớp áo em
đêm rất trẻ nên trăng tràn sức sống
thời khắc hạnh phúc bất định lồng lộng hơi thở loạn nhịp và tiếng điện thoại reo
kéo em về thực tại
em không mong cầu sự cứu rỗi vì anh đã là người có tội
em cần được yếu đuối để mạnh dạn khước từ cảm giác tiếc nuối
em ngất đi trong mê mệt trên nấc thang sau cuối
tiếc mãi bờ vai anh không đủ rộng cho em gối tạm một góc đời mình lúc thức tỉnh
khỏi giấc mơ ba giờ ba mươi ba phút
thân thể chưa hề in dấu vết anh
môi em đau vì chúng ta sẽ chẳng bao giờ là lần đầu của nhau.

bài đã đăng của Lưu Diệu Vân

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)