Trang chính » Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

Cách Một Tần Sóng

“cái thời phép lạ còn xảy ra một đôi lần.” HC

Mẹ tôi ra đón ở phi trường dù mẹ chưa rành rõi lắm lối rẽ vào những con đường nhỏ phân chia tuyến bay được sắp xếp theo mẫu tự abc tên các hãng hàng không. Chuyến bay đáp lúc 8 giờ lẻ 8 phút. Tôi đi vội nên không kịp dặn dò kỹ lưỡng cổng B, hãng Air Canada mà chỉ nói giờ đáp xuống. Khệ nệ hành lý, tôi thấp thỏm đứng chờ ở khu vực dành riêng cho khách được đưa đón nhanh, dõi mắt nhìn mỗi chiếc xe màu xám nhũ bạc trờ tới. Mong mẹ vẫn nhớ khu vực này chính mẹ đã tiễn tôi đi một năm trước. Điện thoại tôi chưa nối lại đường giây. Tôi loay hoay với ba vali hành lý quá cân và phân vân cách đơn giản nhất để trở lại vào trong dùng điện thoại công cộng. Sau hơn mười lăm phút vất vả tìm người đổi đồng cắc lẻ, tôi nhấn số của mẹ nhưng chỉ nghe vang vọng âm thanh lạ lẫm của một người nào đó, đứt quãng, trật nhịp. Khu hầm dẫn vào phi trường không bắt được sóng liên lạc. Tôi cúp máy, vội vàng kéo ba chiếc vali ra lại nơi chờ đợi. Khoảng vài phút sau, mẹ tôi xuất hiện trong chiếc SUV màu xám quen thuộc. Mẹ nhanh tay phụ đẩy hành lý vào cốp sau vì viên cảnh sát giám sát khu vực đưa đón nhanh đang nhìn thẳng với ánh mắt thách thức. Mẹ đưa tôi chùm chìa khóa và vòng lên băng ghế trước bên phải.

Mẹ tôi phân trần sau khi cài thắt lưng an toàn.

– Linh chờ có lâu không? Trời ơi má mi đi lạc ra đến tận khu biển Chelsea. Rồi cố tìm đường vòng trở lại nhưng mù tăm. Chạy vòng vòng gần cả tiếng. Tự nhiên lúc nãy, ai xui khiến, thúc dục má mi lấy exit này rồi mới thấy con đang chờ.

Tôi mỉm cười, mẹ lúc nào cũng thông minh hơn bà vẫn tưởng. Mẹ đi theo trí nhớ, dẫu mập mờ mà lại cả quyết cho rằng có ai chỉ lối. Tôi cố gắng giữ nụ cười vô tư suốt quãng đường. Tôi muốn mẹ tôi tin rằng tôi đang sống trong hạnh phúc vô bờ. Đứa con gái duy nhất của mẹ hay làm những quyết định điên rồ nhân danh tình yêu và niềm lo lắng lúc nào cũng đi chung với cá tính liều lĩnh.

Đoạn rẽ vào đường phố Tàu trườn như rắn lục. Hai chiếc đèn xe đỏ rực tia sáng loài bò sát. Bữa ăn tối thịnh soạn. Những món đặc sản vùng biển tôi từng rất ưa thích. Tôi rùng mình, cảm giác rờn rờn nhớp nhớp mùi biển mặn bỗng quấn lấy tôi, làm tê liệt mọi giác quan. Mẹ âu yếm gắp tức ăn cho tôi. Mẹ không hỏi vì sao tôi trở về đột ngột. Tôi vẫn tin tất cả những bà mẹ đều có tâm linh tương thông với con mình. Họ luôn biết những gì đang ngấm ngầm xảy ra ngay cả trong thinh lặng.

Chúng tôi xuống lầu ra về. Mẹ ngắm tôi từ đầu tới chân dưới cuối bậc cầu thang lót thảm màu huyết dụ sang trọng.

– Linh ốm quá, nhưng hình như ngực thì to hơn nhiều.

Tôi cười gượng. Anh vẫn dành công lao cho sự kiện nở nang của đôi ngực tôi. Anh bảo vì anh biết dịu dàng nâng niu, biết kích thích cái quyền đòi hiện hữu của chúng. Anh dành hết sức lực vào chúng và quên hẳn những phần thân thể khác cũng rất cần được nuôi dưỡng. Hai buồng tim tôi chợt bật khóc.

 

* * *

 

Tôi bước khỏi bồn tắm, vấn mái tóc ước sũng vào chiếc khăn bông nặng hơi hướm anh. Đã gần mười hai giờ khuya. Tôi luồn vào chiếc nệm trí nhớ bỏ trống trước kia của mình. Nó từng là chốn êm ái thoải mái nhất đối với tôi, nhưng bây giờ sự xa lạ loang chiếm. Tôi đang nhớ mặt nệm phảng phất mùi mồ hôi xuất tiết trong những đêm hè ân ái, mùi kem cạo râu bạc hà, mùi không khí thoát ra từ cổ họng anh.

Mẹ trao tôi cái thẻ điện thoại trước khi tắt đèn phòng ngủ. Ánh mắt mẹ tôi sáng quắt lời ra lệnh. Người ta vẫn cho rằng mẹ là một người phụ nữ kỳ quái bên trong lớp vỏ dường như không suy thoái trước dấu vết thời gian. Những tấm ảnh hiện tại và quá khứ chỉ khác cách phục trang, khuôn mặt vẫn không thay đổi, ngoài dấu hiệu rõ nét của sự mỏi mệt tháng năm. Họ vẫn đùa mẹ tôi nuôi ngải trẻ mãi không già. Có kẻ quả quyết mẹ tôi đã bán linh hồn cho quỷ sứ để đổi sự thanh xuân và trả giá bằng nỗi cô đơn.

– Hãy dùng nó đi, ngay trong đêm nay.

Sẽ khó che dấu mẹ tôi điều gì. Rồi mẹ cũng sẽ biết. Tôi không còn gì để nói với anh nữa. Mọi việc đã có sự sắp xếp trước. Thời gian chúng tôi có với nhau đã được định sẵn. Và cảm xúc cũng vậy. Tất cả đều mang một sự chuẩn mức hệt như có ai đó bay lơ lửng bên trên chúng tôi, giám định sát rõ những tầng độ cảm xúc, ở mọi nơi, mọi lúc, ngay cả khi chúng tôi làm tình mê muội dưới vòng quay chậm rãi của cây quạt trần ba cánh.

Tôi rất muốn gọi cho anh vì chắc anh không biết tôi đã làm rất nhiều món ăn để sẵn trong tủ lạnh trước khi đón xe ra phi trường. Anh có thói quen đói bụng vào lúc nửa khuya.

Tôi gọi số tổng đài, có người trả lời và bảo tôi chờ một chút. Tôi có chút ngỡ ngàng vì những thẻ điện thoại đã dùng trước kia chỉ có máy tự động trả lời. Và giọng ấm áp của một người đàn ông trả lời.

– Linh có khỏe không? Sao hắn ta biết tên tôi? Giọng hắn ngờ ngợ giọng anh, nhưng anh tình tứ hơn trong câu, mỗi chữ. Tình tứ đến độ sự chân thành, nếu có, sẽ luôn bị đặt vào vùng nghi vấn.

– Chắc hẳn em đã có một buổi ăn tối nhạt nhẽo dù đấy là những món em thích nhất. Câu thăm hỏi thứ hai của hắn pha nhiều chất nồng nàn hơn, như hắn biết điều tôi đang nghĩ.

Hắn tiếp tục đơn phương trò chuyện với tôi. Mỗi lời nói, đề tài của hắn như một sự nối liền linh hoạt giữa ý nghĩ thầm kín và sự ngạc nhiên chồng chất của tôi. Hắn nói một mình và không một phút nao núng về sự chán ngấy có thể đang hình thành trong tôi. Hắn nói bằng sự tự tin khốc liệt, trầm tĩnh ngạo mạn nhưng tràn ngập mơn trớn xoa dịu. Hắn nói hắn yêu thích thi ca từ năm mười tuổi. Hắn đọc tặng tôi một bài thơ, do hắn sáng tác. Đừng rời xa, dẫu chỉ một ngày, bởi – vì – anh không biết nói thế nào: ngày thì dài và anh sẽ chờ em, như trong ga vắng khi những con tầu ngủ vùi chốn xa nào.

Tim tôi trật nhịp. Đây là bài thơ anh đã đọc dỗ ngọt tôi trong một lần cãi vã về những người đàn bà thiêu thân vây quanh anh. Tôi không còn nhớ tên tác giả nhưng tôi nghi ngờ lời hắn nói. Sau bài thơ, với một chất giọng truyền cảm đầy trân trọng, hắn nói với tôi hắn cũng yêu nhất là sự chân thật. Bỗng nhiên tôi bắt gặp mình hoàn toàn tin tưởng hắn là tác giả của bài thơ ấy. Nó làm tôi nhớ đến những sân ga ở Ý, hắn nói. Tôi và anh đã hẹn sẽ thụ thai đứa con đầu lòng của chúng tôi ở mảnh đất đầy ao ước ấy. Hắn nói chúng ta sanh ra với hai bàn tay nắm chặt như chuẩn bị vào một trận đấu vĩ đại và chúng ta rời khỏi thế giới này bằng hai bàn tay duỗi xuôi như chấp thuận sự đầu hàng. Hắn nói tình yêu là điều xứng đáng duy nhất để quy phục. Anh cũng hay huyênh hoang châm ngôn tương tự.

Hắn chúc tôi một ngày an lành rồi cúp máy bằng hành động quyết liệt. Đồng hồ chỉ đúng một giờ sáng. Tôi thiếp đi dễ dàng, cuộn trong một nỗi xoa dịu lạ lẫm. Và tôi nhớ anh quay quắt. Tôi thấy anh ngồi ngoài phòng khách, đang nghe những bài học y khoa đọc trên máy và thỉnh thoảng đánh vội vàng những ý tưởng chật ních cho cuốn tiểu thuyết dở dang Tôi nghe tiếng anh thở dài hướng về phía cửa sổ rộng – nơi anh vẫn ước tầm nhìn sân ga khô khan và những phiên tàu chở đầy hàng hóa vuông vức sẽ biến thành bãi biển thần thoại Skopelos. Anh nghiêm trọng nói với tôi rằng điều đó sẽ xảy ra. Anh cật lực cấy vào tôi loại hy vọng thật hữu hình mà ngay cả chính tôi cũng không thể lý giải nổi sự nực cười ngớ ngẩn đó. Và tôi luôn nhìn thấy bãi biển lóng lánh ấy vào mỗi buổi sáng mãi cho đến hôm lên phi cơ.

 

* * *

 

Điện thoại tôi reo bất ngờ vào một buổi tối chập choạng khi tôi đang tản bộ trong công viên lâu đời nhất thành phố này. Hắn gọi. Tôi không nhớ mình đã nối mạng chưa và cũng không nhớ mình có mang điện thoại trong người. Chắc em gái tôi đã làm những việc nối kết sau lưng tôi. Cũng như lần trước, hắn trò chuyện một mình. Hắn nói thật nhiều về những ý nghĩ vương vấn trong tôi suốt những tháng ngày trưởng thành. Chữ hắn xuyên ngang nỗi lòng tôi. Hắn nói về Skopelos. Hắn nói hòn đảo này được hình thành từ âm đạo tẩm mùi nho của một nàng công chúa, kết quả tình yêu của cô và thần rượu. Hắn nói mật ong và dầu ô liu ở nơi đó có thể đem đến khoái lạc tận cùng trong ân ái. Hắn nói hắn muốn đặt thân thể trần truồng của tôi lên dải cát mịn và hôn sạch tỉ mỉ từng giọt mật ong màu hoàng hôn trên hai đầu vú tôi. Hắn nói hắn muốn thoa dầu ô liu lên vùng sâu kín những sợi lông nâu đen và vào sâu trong tôi bằng mọi tư thế hai ngọn sóng có thể tạo thành. Tôi ướt đẫm như những lần anh nuôi nấng hai đầu vú bằng đôi môi mở, ngậm thành hình một trái tim hoàn hảo.

Cảnh tượng bất ngờ cắt đứt giọng rên cong cớn đê mê của hắn.

Tôi đã tản bộ trong công viên quen thuộc này biết bao lần nhưng trong trí nhớ chưa bao giờ tồn trữ hình ảnh một ngôi mộ hình chữ nhật được làm bằng đá sỏi thiên nhiên, kích cỡ, màu sắc, và những đường vân hòa hợp. Khung đất bên ngoài viền những giây sắt chặn lối đã ngã màu nâu đen. Một vài bụi cỏ hoang mọc thành những vòm tròn điểm hoa tím. Hình như là ngôi mộ của một đôi tình nhân. Bia đá màu xám, bóng loáng, khắc lõm hai cái tên. Ở giữa hai cái tên ấy là hình chạm trổ mặt trời bị xoáy giữa hai ngọn sóng. Thoang thoảng mùi đặc trưng của anh nghi ngút quanh ngôi mộ. Hắn thôi kể chuyện từ lúc nào? Chỉ còn tiếng gió hú kéo tôi vào tâm điểm sự nông nổi ghê rợn. Đồng hồ nhà thờ đối diện chỉ một giờ khuya.

Tôi nhớ anh da diết. Giờ này, anh đang đói và lạnh cứng trong căn phòng phảng phất mùi trầm hương, lúc tôi rời khỏi.

 

 

.

bài đã đăng của Lưu Diệu Vân

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

1 Bình luận

1 Pingbacks »

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)