buổi sáng hay lẻn vào hàng ngày
đôi khi luồn qua cánh cửa phòng ngủ khóa trái lưỡi liềm
thường thì, vô hình
toát mùi cỏ phân trộn, hạt bồ công anh ngược hướng mặt trời, lá thối rữa, tuyết chết cóng…
luôn luôn mang theo nét vẻ cạn lạc quan gián tiếp
sẽ có tiếng kính vụn vỡ ảo ảnh
không cảnh tượng dẫn đến những vết máu đa màu
rồi nguyên sơ xám ùa vào
không đánh thức những tấm màn lụa trắng, nhân chứng giả thiết
buổi sáng chuyền qua những trang sách mở teo tóp
kéo theo nùi tóc lả đà trên mặt gối ngả vàng
bỏ mặc chiếc bóng cô độc căng đắng trong tấm gương khuê phòng
nỗi hoài nghi chẳng chinh phục được những tha thiết xưa
khoảng trống bực dọc của sự ruồng bỏ
và những ân hận kitô sổ ra như đôi cánh êm ái của thần chết.
tiếng nhạc nối gót những bóng đen trác táng
đôi mắt chán đời, mù thực tại, hãm tương lai
buổi sáng buông mình xuống chiếc ghế bành khuyết tật
tóc bỏ ngỏ, tết tuyệt vọng
hướng về khu vườn khúc mắc sinh sôi
những lệ thường không sự sống
và những chiếc lưỡi ác khống
chờ vết rạch bén dũng cảm đến hội ngộ
những con chim đột nhiên ngừng hót
buổi sáng chạm trán
kẻ miên hành quá cố
.