Trang chính » Sáng Tác, Truyện chớp Email bài này

Bên Trong Giá Bìa


book-counter Nó đang phơi nắng đỉnh đầu trên chiếc kệ gỗ kê ngoài lề đường nằm trong chiến dịch đại hạ giá mùa hè của tiệm sách cũ. Nó bị bưng bít bên trong cửa tiệm từ gần mười năm nay, chưa từng ai chạm vào dù đã vài chục lần được ném những cái liếc hờ hững. Những năm đầu, nó tràn trề hy vọng sẽ gặp được một cô chủ mang phong cách thưởng thức đặc biệt có cái nhìn thông minh đằng sau cặp mắt kiếng dày hoặc một ông chủ tài ba đang tiến triển sâu vào con đường viết lách chuyên nghiệp. Tối tối, nó nuôi ước muốn được trang trọng đặt trên bàn viết của ông hay trên lớp nệm êm ái của cô chủ cận thị. Sau những năm tháng bị sao lãng, nó chán ghét thân phận làm một tác phẩm văn chương thiếu may mắn, nó mong muốn một kiếp đời khác một cách mãnh liệt. Tuy nhiên, nó vẫn chưa chọn được một hóa kiếp mà nó sẽ sẵn lòng đón nhận không nuối tiếc.

Lần đầu tiên được thấy thiên nhiên mơn mởn của mùa hè, nó thật phấn kích và nghĩ ngợi rằng sẽ tuyệt vời lắm khi được làm đám mây trên cao kia, có thể bay lượn hoặc thay đổi hình tượng thỏa thích theo ý muốn, còn được các nàng gió vuốt ve âu yếm. Nhưng khi nó chứng kiến cảnh mặt trời cứ luôn hùng hổ che lấp những đám mây, nó tuyệt bỏ ý định. Không thể làm vật bị vùi dập nữa. Nỗi u buồn lại quấn lấy nó. Chợt nó bắt gặp một chiếc xe đạp dong duổi băng ngang, giỏ trước chở đầy những cành hoa cúc trắng, cảm giác bay bổng ấy khiến nó ao ước được làm đôi giày vải bao bọc hai gót chân đang tung tăng khám phá thế giới. Cô gái ngừng xe bước xuống đường, gót giày dí sát mặt nhựa đường nóng. Hình ảnh đó cắt hẳn giấc mơ chuyển kiếp giày vải. Không thể làm vật bị chà đạp nữa.

Một ông lão tóc trắng rối bù ngồi xuống chiếc ghế đá, đối diện nó. Mồ hôi thi nhau chơi cầu tuột trên trán ông. Ông thở gấp và lục lọi tìm trong chiếc túi cũ. Ông ngước lên khi đoàn người băng ngang đèn xanh. Khuôn mặt ông toát ra vẻ tự toại và mãn nguyện với ánh nhìn hào phóng dành cho dòng người ai cũng đang cầm ly cà phê đá mát lạnh lướt qua trước mặt ông hệt như cảm giác thoải mái mà họ đang tận hưởng có dự phần ông trong đó. Nó nghĩ làm người chắc hạnh phúc vì họ là chủ của chính mình. Ông ngắm họ vui đùa rồi lại cúi xuống chiếc túi lần mò từng vuông vải dù. Tiếng lách cách của những hộp nhựa chạm nhau. Hình như không có gì ngoài vài ba lọ thuốc. Nó nhìn thấy sự lo lắng lan tỏa trong đồng tử ông.

Lại một cô gái băng ngang qua lề đường, tay cầm hai bọc thực phẩm khá nặng. Ông lão lên tiếng không do dự:

– Cô có vé xe bus cho tôi xin. Tôi cần về nhà với bà nhà. Sắp đến giờ bà ấy phải uống thuốc rồi.

Ngay sau nét ngạc nhiên hiện thoáng qua thật nhanh như cánh bướm ham chơi trong ánh mắt, cô gái nhanh nhẹn đặt hai bọc thực phẩm xuống ven đường nhựa và mở ví bằng hành động cương quyết, không chút đắn đo. Cô lôi một tấm giấy nhỏ có những đường châm kim chia thành nhiều vuông vé nhỏ màu xanh đậm nổi chữ vàng. Tấm giấy chỉ mới hao đi một vuông nhỏ.

– Ông hãy giữ lấy đi mà dùng, cháu cho ông hết đấy.

– Cám ơn, cám ơn. Cô là điều tốt đẹp nhất đã xảy ra cho thế gian này. Giọng ông lão ngẹn nhưng âm vang ấm như nốt nhạc giao hưởng.

Cô gái đeo mắt kính râm to bản nên nó không thể nhận diện nét xúc cảm từ phía cô nhưng nó thấy hai mắt ông lão ươn ướt. Từ trong vòng xóay những điểm vân hỗn độn của đồng tử, nó tìm thấy câu trả lời tối thượng.

Kiếp sau, nó mong mỏi được làm chiếc vé xe bus.

bài đã đăng của Lưu Diệu Vân

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)