Đừng nỡ đánh thức em
đừng gỡ tấm màn lên
trời chưa sáng
ngày chưa tối
nếp gấp kỷ niệm hôm qua còn rất mới
em chờ anh khoanh khoảnh khắc trễ hẹn đã lâu rồi
vừa mới gần đây thôi
giờ ta đang cách xa nhau
bao nhiêu triệu con phố lốm đốm những mẩu xếp hình diệp lục đặc quánh hạnh phúc khi bên anh
còn lại khoảng chân trần trên nền gỗ lạnh tanh
nơi góc khuất
chiếc gương bật khóc giữa ngàn ngàn sợi tóc ủ rũ nhân chứng
vòng kim đồng hồ trong tủ kính trưng bày mẫu tuyệt tác thời-gian-có-hạn
anh còn không nơi đó để buộc dây níu chiều gió nóng mùi cồn chanh giải cảm cho em
và những câu chuyện nhằm lạc hướng sự buồn nôn không khí chật chội sắp vắng anh
hai trăm năm mươi dặm nối dài tình yêu khoan thai
em đã tìm được vận tốc yên bình
chỗ tựa khiêm nhường nhất trong tim anh bỏ ngỏ.
Ngoài kia,
mọi người đang cuống cuồng tìm theo hướng sao bắc đẩu của riêng họ
bởi tương lai luôn trầy trụa những rủi may
em thỏa thuê ngã trọn vào trung điểm đời mình
trên chiếc giường bốn chỗ gọn xinh màu đỏ
gối đệm soãi vai rộng nồng ân ái
vững chãi cho em ngủ vùi mê mải
quên đi thắc mắc vật cá nhân anh mua gần đây nhất từ nhà thuốc tây
chiếc áo sơ mi anh đang mặc sao ân cần thẳng thớm do bàn tay ai săn sóc
và mùi thơm trên da thịt em có khơi gợi chuyện đôi giày cũ cất giữ lời hứa hẹn trăm năm trong quá khứ
ngàn ngàn dấu chấm nổ bừng pháo hoa kim tuyến lòng mắt anh đẫy đà hy vọng
ánh sáng thánh hóa mình hãy quên đi ngày mai thời tiết sẽ mưa bão nhiều trắc trở
em cương quyết chấp nhận mọi chê trách để được làm thiên thần một lần cho riêng anh
hơi thở.
Tấp vào giấc mơ chung quấn quýt đi anh
vực em ra khỏi vùng tối nhợt nhạt tròng đêm
tấm chăn bông lông ngỗng ngột ngạt thiếu hơi chanh kề cận
dắt em về phía nắng lấm tấm mầm nhớ nhung sáng chủ nhật
không mây
đầy Vân
7 giờ 47 rồi, em còn ngủ trong lòng anh phải không
trên chiếc giường hợp cẩn màu đỏ
chúng ta khai hoang thiên đàng
tầng 1816.