hễ cận ngày 30 tháng Tư
anh ta (tợ gã thi sĩ thất bát!) trở nên
cô độc
nom cực
thảm hại
tuy đã hết ra đời
tìm đường lớn
đi/như cố hữu
ngoài mặt anh ta
chả lộ biểu cảm (thương/hận
và
bên trong nghĩ gì
chỉ có trời biết!)
yah
anh ta hiện ở buồng riêng
làm thơ
– và thơ
hẳn ai cũng biết đâu dễ làm
(đấy là đang nói
người
có chòm râu vượt mặt!)
– anh ta bỏ vợ
theo hết cô này tới cô khác
hết đàn bà này qua đàn bà khác
bây giờ cu ki
thời tiết mùa xuân ấm/nóng
dần
do tính cách cô độc
anh ta cóc cần chi
ngoài cá tính đỏng đảnh (dâm đãng!)
của các người nữ
trên đời
sự ham muốn ái ân
luôn hằn rõ trên mặt
với tâm niệm- còn trên đời
tốt nhất
nên biết tự lo cho chính mình
ối
đấy chuyện đà rõ
..
giữa đông người anh ta vô ngã
– wow cười hay khóc (chả biết chi
ai có bị chạm nọc thì
đừng ngớ ngẩn!) đứng cứ tì chân không
yah, chả khiến ai phải vu khống
thánh nhân, bằng niềm thống hối trào
lên, từ tự ái/ ối dào
đã bao phen anh ta nhào, đi dây
ở đời vẫn thói thường cả đấy
chuyện bối rối/chỉ thấy khi rầu
một cách kịch tính mối sầu
đeo đẵng anh ta cơ cầu, hai vai
cố làm sao bao người xăng xái
nom – anh ta táy máy liên hồi
điều đấy cho thấy bãi bồi
tách biệt, với nhân thế (ngồi chỗ riêng
rằng chả có chuyện gì bất biến
mặc cả/đôi co, khiến tảng thần
với đời!) chung chạ bao lần
chả biết tự bao giờ gần thiên thu
hai hốc mắt anh ta trừng, hú
tiếng hú tẩm mật chú ỡm ờ
cả con người- từng giấc mơ
trong đấy, thậm chí bệ thờ rất thiêng
lũ đàn bà lập tức đánh tiếng
có lạ không chứ (!) khiến thần hồn
anh ta hở chút bồn chồn
thừ người đập trống dập dồn thê lương
nguyên nửa đời qua chịu ảnh hưởng
bùi giáng, anh ta tưởng vậy là
cứ nhơn nhơn nhai đàn bà
từ thượng vàng đến ta bà khôn kham
chả ai biết đâu đó quỉ ám
tiếng chó tru vọng bám đêm trường
anh ta cực điềm đạm, lường
vâng cũng chỉ cốt tỏ tường, nói thêm
chỉ tích tắc xong việc đong đếm
anh ta tìm của hiếm cho mình
cũng tích tắc, lại rập rình
lắm đàn bà ngán thứ tình trống, không!
..
vương ngọc minh.