gã đến đây chỉ để báo- gã
kẻ sẽ đóng
lại quá khứ- thứ quá khứ chết tiệt
một khi phải cân nhấc
đối thoại
tôi nói “quả ấm ớ!”
và nhìn chăm chăm tấm bản đồ biển đông
đã được vẽ lai
hình dạng cái lưỡi bò
“ai cũng biết . . .” gã bảo- thực khốn nạn
nhưng lại ngó qua cửa sổ
hình ảnh đấy
khơi
mở- bạn biết đấy- tôi đang dí ngón tay lên vùng
nước
đặc quyền kinh tế
thì nghe gã nói là “ở nhà
bọn chúng không hề biết mọi chuyện mình đã
đang làm . . .”
tôi rời khỏi tấm bản đồ
vung bàn tay chặt
chặt
không khí (I saw what it said . . .)
với hết thảy các chuyến rượt đuổi
đánh
bắt sự sống trong cái chết- của cái gọi sứ mạng!
tôi nói “có cần ngàn vạn chiếc phao
cho chúng ta
mang tới biển đông
đổi dăm ba chiếc quan tài rỗng!” gã chỉ tôi
làm tình
làm tội
hàng cây trên đường tôn đức thắng
sắp bị đốn
còn nói “thân của cây- đấy
đóng hòm đựng của
làm ngày sinh nhật cây
một ý tưởng không tồi
đừng gây
bất kì lỗi lầm- dù nhỏ
ở cái ngày ấy!” tôi mở rộng
hết cỡ- lỗ mọi
gửi nhiều tin nhắn vỏn vẹn
mấy chữ “về gấp
tụi điếm thúi không bao giờ hiểu nổi- nhũng nhiễu
là cái quái gì đâu!” gã bưng đầu
hét toáng lên “nhưng
mình đến đây để đóng lại quá khứ
thứ quá khứ chết tiệt- một khi
phải cân nhấc
đối thoại!” tôi cuộn tấm bản đồ
trong nhiều thập kỉ
qua- tôi không hề
nói ai biết lượng café được tiêu thụ đúng mức 200mg
bằng 2 phần rưỡi chén café
nghĩa là bằng 5 tách café uống mỗi ngày
bạn
sẽ chả bao giờ bị vướng
chứng mất ngủ!
người trò còn đang hỏi người thầy “tại sao thầy ưa mày
mò . . .” khi đó người thầy ngủ gật
chiếc mành cửa sổ bị gió giập tạo ra thứ âm thanh
nghe như tiếng lúa rơi vào chén sành
người thầy nhướng mắt nhưng khuôn mặt nom
dường
đã thiếp ngủ hằng thế kỉ qua
– người trò cúi nhìn
chăm chú hai lòng bàn tay
tâm tư dao động
thật đau khổ- người thầy chỉ muốn bỏ đi
đâu đó
one way ticket
ngay bây giờ chứ không thể để tới ngày mai
bữa kia
vì như cứ chần chừ sẽ dần dần đưa người trò
xuống địa ngục
chắc hẳn vậy- cuộc sống cực nham hiểm
người thầy đứng lên mở cửa sổ
nguyên giàn giáo đổ
nắng phủ ngập đầu
người thầy hỏi người trò là ta có ngủ ư(!)
và dù cho thức
hay ngủ- ngươi đã đi nhanh hơn ta tưởng
nên nhớ dàn
dựng
thời- không sợ sập
đấy- người trò chỉ muốn nổi giận
hòng chạm tới được
người thầy hễ mỗi lần hương án rít
dậy
sau tháng năm dài câm nín
người trò kêu
van người thầy hãy đóng cửa sổ lại ồn
động- quá
từ khe hở dưới chân tường người thầy quì mọp
cho tay
vẫy “trò
lại đây nào!” ối
nếu không đọc sách người trò nào biết
người thầy chỉ như chiếc bóng có quá khứ
hiện tại- tương lai thì không dễ gì lần
tìm
cái sinh mệnh nóng rẫy luôn đè sát người thầy
nhưng người trò không hề biết
tự bao giờ các cái trên đời bức xúc hết còn ý nghĩa
đối với người thầy
những cú nắc mạnh mẽ
chẳng thể nào làm hai trái tai người trò
vốn khá lớn nhỏ đi
người thầy châm lửa
đan tâm
đốt chữ và nhét hết tàn tro cũng chỉ được nửa miệng
cho đến sáng hôm nay
thì người trò vì tình nghĩa (giáo khoa thư!) phụ
hợ
một tay
châm lửa đốt chữ- người thầy
vừa mơ màng suy nghĩ vừa nói dù có doing good thế nào
nước có dâng ngập người thế nào
trò đừng bước- còn ngày nay
thầy
chả biết sẽ làm gì nữa!
.