. . . tặng nguyễn viện
tôi đang ngủ thì cửa ngoài
mở ra
kể cả hai cánh cửa sổ
không thấy ai đi vào
nhưng tiếng lục tung hết các đồ
nghề- lớn tợn
do quá mệt mỏi với dấu(!)
chấm than
tôi nằm im- xoay mặt vô vách
tiếng rào rào của máy đánh chữ
phát
vang bên tai “mình đến
tìm kiếm gì? ở đời này”
tôi tự nhủ “đầu tôi- ôi!
đầy
đặc
đường tàu . . .” hiện giấy
bút
dưới gầm giường
không thể nhặt
lấy
rồi tôi trở người
nằm ngửa ra- đại lộ phía trước
thực ồn
động
không như mọi khi
hai chân tôi trượt- nằm bên lề đường
chúng đã phản tỉnh
dựng đứng ngay giữa ô cửa sổ
cam đoan
chẳng ai có thể phát giác
thấy trên mặt trần phòng
in hình tôi
đang vờn các con chim vàng anh
bông hoàng lan
lát sau chùm đèn càng lúc càng
toả sáng
cái lạnh bốc hơi nghi ngút
hai mặt kiếng cửa sổ chói
loé
nhướng mắt nhìn ngược về
hướng nam
từng đám mây vẫn chưa chịu dời
đổi
những ngôi nhà hầu như gần đổ
sụp xuống
nhắm hai mắt- tôi thì thào
(tiếng lục tung đồ
nghề
không còn!) nên mỗi lời thốt
nghe hệt
mỗi cơn gió
đánh đổ hết thảy đèn lồng
nhìn kĩ vùng bóng tối
trong hai mắt- tôi thấy nhiều khuôn mặt
bị nhuộm
nhiều người vẫn thức
canh
chính sự ẩn nấp của mình
tôi lăn
trở qua
lại- mạch chữ dưới lưng quẫy
đập
bật người dậy cào cấu niềm hoan lạc
cốt tìm lại tim mình!
.