Trang chính » Sáng Tác, Thơ Email bài này

Tiếng mời

 

 

 

        … một mình âm ỉ đêm chầy
        đĩa dầu vơi nước mắt đầy năm canh
       
(kiều, nguyễn du)

        … tặng nguyễn đức tùng

 

mỗi người một số phận
tôi nhả vào hư vô miếng lớn sân
– hận
mong lòng lắng như hồ

bầu trời vẫn còn tối
ám
lòng tôi tái tê (ương bám) từ tận đẩu đâu
đến giờ
chốc chốc tim cứ ngừng đập (đêm rồi

ba bận tính ngồi lên
vẽ
ba lần tôi khoát tay lảm nhảm
đuổi lũ gián- bây cút
rút hết vô bốn góc buồng cho tao!)

quái(!) hễ tim đập
trong đầu như có ai kêu
cứu- tiếng nhỏ thôi- nhưng nghe
cực thảng thốt

phải đếm từ một đến một trăm
đoạn
đếm ngược trở lui / hòng
lòng lắng như hồ

tuy nhiên- chả hiểu? tôi bưng đầu nhẩy dựng
hệt ngựa tế

cuộc đất ở
đang đãi bôi cùng trời / cố nghe
cũng chỉ tiếng mất
tiếng còn

ngày tối tẩn mẩn vẽ 
trong đầu
những mảng tối
dừng tay ngắm mỗi mảng tối vừa vẽ
đều có giọng đàn bà hát (giọng kim the thé
văng vẳng!)

có định hỏi “cái gì thế?” thì- cú đàn
đàn
từ các mảng tối trong đầu túa
tán loạn

chúng xoải cánh vừa bay
vừa liệng mình
chao đảo- tợ bùa ếm

trăm lần như một
đều quýnh quáng
viết xuống hai tròng mắt
độc mỗi câu “đêm dài lắm mộng!”

như thế- lũ gián- lũ bất trị 
từ bốn góc buồng liền ùa
vây lấy tỏ đồng cảm
chúng đồng loạt bảo “chính ông đích thị người hiện cầm
giữ
hơi thở bọn tôi!”

trời đất
cho đến nay- tôi vẫn buột miệng “đấy
phải nàng thơ rên rỉ!”
 
dưới ánh sáng ngày đang lên
đêm sụp xuống 
có thể tự xé toạc lồng ngực 
tôi sẽ moi quả tim 
đặt nằm sấp trên bàn tay

xua mộng bay đi 
để lại duy một nỗi khao khát  
nỗi khao khát bị hơi đàn bà tràn ngập
buồng phổi- giời ạ!

đứng hoặc ngồi hẳn (bây giờ
thân mình tôi đều thun
ngắn ngủn) tợ chim cánh cụt- quái lạ
luôn luôn dưới mắt 
hình ảnh người lính nhảy dù lâm nạn

dù bị vướng đỉnh cây sồi già
và hai chân anh ta bị bắn – đứt
lìa

hễ đánh hơi – ra tuyền mùi xác chết (ối
dù đốt thời gian
ngay đây
thời gian sẽ trở lại
nhanh còn chân tóc mọc!)

ô hay
ngoài đường cái
người ta thấy một tôi khác
nhập vào bọn thổi kèn đưa ma
bằng tâm kẻ mang nặng chữ 

cá nhân
tôi thổi khúc xẩm xoang
tuyệt nhiên không ra tiếng!

 

 

 

.

bài đã đăng của Vương Ngọc Minh

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)