mỗi khi giữa đỉnh đầu trổ một đóa thược dược
loại thược dược đen
chờ đến trưa
từng cánh hoa bung nham nhở
phấn hồng
liền cặp nách con bướm vàng
tôi ra
đi trên đường lớn
làm như không biết gì
cho đến hương đóa thược dược
loại thược dược đen
hết nồng / mới tách khỏi chiếc bóng
nắng tháng bảy có hình- dạng chiếc tàu chìm
tôi ngồi xuống lưng ngựa trời
bổ đôi con bướm vàng
ngậm ở cửa miệng phân nửa con bướm vàng
người tôi gần như sắp đổ ruột
còn phân nửa con bướm vàng dưới tay
nó phát nổ
nghe cứ như tiếng xương khô va vào nhau
“cạch cạch”
tôi cầm roi quất lên thân mình
ngựa ngửa ra hí
tợ tiếng đĩ réo
ở quê- khi đấy
hai con mắt khác của tôi bốc hỏa
với tay bưng lấy mùa chết
giữa các văn thi hữu đứng nói nói
tôi đi “thấy
cha trần miếng da mồi
thấy con đường bụi mẹ ngồi bán nhau
thấy em ca cẩm về sau
thấy tai ương đổ xuống đau phận người
thấy nhiễu nhương cao bằng trời…”
đi cho đến chiếc bóng loãng dần
và
dòng nghĩ hết còn động đậy
tôi chìm vào giấc ngủ trưa- nhưng
chỉ khoảnh khác
vụt choàng tỉnh nhìn bầu trời đầy sấm
dưới sông thu bồn ông bùi giáng hụp
lặn
hai tay chấp chới
chả rõ sao từ đâu hai con dơi xám xoãi cánh
rú rền rã
thực
lúc đợi trước cổng trời chẳng rõ có phải mộng
còn tôi
có mặc áo (quần) không nữa!