trong váng vất
của thiên địa
tên đàn ông ngoài năm mươi
là tôi- ngoại hình bắt đầu chảy
nhão
tư cách làm cha mẹ
vẫn khá bí ẩn
– nhưng
không phải người hoàn toàn cơ hội
đâu nhé!
trong mắt tôi
sáng nay- lúc ngồi lên- vẫn thấy mình sẽ còn về
nằm
chung chăn- với thơ
hiện ngoài hiệu café- không có tên
– ngay phố lý quốc sư
cách bờ hồ không xa
tôi đương đọc thơ đặng đình hưng lắng nghe
vẻ chăm chú lắm
(i trong giấc mộng tối qua!)
lúc đọc đến câu “thơ- mình- và hư vô
là một . . .”
đặng đình hưng liền đứng lên
khoát tay
bảo “cậu đừng bận lòng làm gì!”
bấy giờ- dường
thơ cứ chồm chồm người trên ghế nhựa
do trung cộng sản xuất
nom
không mấy chắc chắn
tôi nói “thực ra- cái chết chẳng là gì
chỉ như trò bịp bợm . . .” đồng thời- phát
nhẩy mũi liên tục
quái
ai cũng cho đấy- một khía cạnh
của lãng mạn
tôi chột dạ
không chắc- có phải chẳng qua
từ nỗi buồn cùng tận . . .
mà ra
– nhưng rõ ràng
ở đây
ai có sở thích nấy
người nào biết người nấy . . .
đột nhiên trợn mắt
tôi la lối
khắp bàn dân thiên hạ
tảng hết- tôi
đẩy cửa bước vào đêm
giờ đấy
khoảng 2 giờ sáng!
.