Vương Ngọc Minh
Chân Dung (20/3/2016)
Oil pastels trên bố, 30 x 30in
giấc ngủ của tôi- tối nào
cũng i hệt mọi lần
nghĩa là lần nào cũng chả ra làm sao
cả
cứ cách khoảng nửa giờ
thì- cựa mình
hết nằm nghiêng bên này
lại nghiêng qua bên kia
nằm ngửa
lắm lúc nằm sấp- người đàn bà sau dăm năm
ở với cuộc hôn nhân
mà cả người đàn ông lẫn người đàn bà
đều rắp tâm đắp
vun
đã đổ vỡ hoàn toàn
khi tôi kịp ngồi lên
trong một diễn biến khác- tôi ngồi kiết già
khá thường xuyên
như phật
đẩy đống chữ qua bên
tôi vời người đàn bà ngồi
– vừa ngồi xuống
người đàn bà lập tức giở laptop
chỉ tôi xem clip- bao giờ cũng đúng 5 giờ
người đàn ông
chồng người đàn bà
thức giấc
và đi vào buồng tắm
ở hẳn trong đấy
tôi hỏi còn cái ý tưởng nào- mà
chả cần phải vào ở hẳn trong buồng tắm
mới có được? người đàn bà phát giập đầu
vô màn hình laptop “cộp
cộp!”
chứng kiến
hai tròng mắt tôi rơi đánh “phịch” ngay
dưới chân
người đàn bà ngưng lại nhìn
nhìn- đoạn
cúi
nhặt lên
lẳng lặng đưa cho tôi
thoạt đầu tôi tưởng cái ý tưởng
mình cầm lấy
là một con dã tràng- tôi cho vào mồm
nhằn nhằn
hóa ra- đấy đám hậu duệ chữ mới
qua hai kẽ răng
lúc định nuốt- thời
ngó
thấy người đàn bà cứ mân mê
hình thù cái ý tưởng khác
và trong clip- người đàn ông đẩy cửa buồng tắm
bước ra
tôi chực hiểu rằng- kiểu- ở bầu thì tròn
ở mướp thì dài
của người đàn bà
người đàn ông- chồng người đàn bà
đã không thể cầm
nắm
nổi- cuộc hôn nhân của cả hai
sau dăm năm ròng rã
đúng vậy
- cái ý tưởng người đàn bà trao tôi
được nặn từ cái coọc- xê của người đàn bà
đã quá cũ kĩ
chẳng cách chi(!) đổi thay
nhận thấy lòng tôi bấy giờ sầu khổ
chẳng khác tấc lòng trời
biển
tôi yêu cầu người đàn bà gấp laptop
từ rày đừng vui quá
tiến tới
lập một cuộc hôn nhân một
lần nữa
đồng thời dặn người đàn bà
đừng cho tay đặt sát bàn phím
các chữ cái có thể xấu hổ
chết đi được
giả như chúng biết là người đàn bà
luôn luôn tùy tiện gõ chữ
ngay đây
tôi muốn nói riêng với người đàn bà
chữ có mặt chính diện
mặt hậu diện- thử chạm mặt chữ
xem
từng tiếng kêu dưới mười đầu ngón tay
sẽ vang nghe “tưng
tưng
tưng . . .”
người đàn bà- dường
có chút ngẩn người
trong mắt ả khá gợi tình
tôi hóa gã trai già
dẫm phải ổ kiến
vàng
trên hai mu bàn chân lửa cháy
bốc phừng phừng
người đàn ông- chồng người đàn bà
gã đang nhẩy chồm chồm
như ngựa điên
từ trong mồm văng cơ man trứng gà lộn
tôi quì sụp- thốt
kêu “ối
ối!” người đàn bà liền mếu máo
– van
tôi “ông làm ơn đừng khổ sở nữa
đừng giống lần chó chết trước kia
nghĩa là- ông đã từng yêu em!”
“ơi em! ở đây
tôi muốn nói lần chó chết trước kia
. . . tôi yêu em thực sự
còn giả như- mai
có lần chó chết nữa
em tự nghĩ rồi hiểu sao cũng được nhá!”
đấy lí do hễ thấy tôi lũ đà điểu cắm đầu xuống cát
tôi cẩn thận ghi chép lại cự li từng cú phóng của chúng
phải chờ cho đến hoàng hôn biển mới cất tiếng hát
về bày bột chiên ra trước ban bí thư (bọn thánh vật- ban bệ) cúng
người đời này căn cứ vào đâu cứ biểu tôi vái van tuyền cẩu thả
không hiểu chuyện điều tiếng tận tâm can lại khiến họ bận lòng
ngày con thuyền trôi vật vờ trước nhiều cặp mắt cả sự chứng kiến của má
em nghiến răng đe nẹt (dưới làn bom b-52) núm ruột dư đổ thòng
linh hồn con voọc hiển linh đã trở nên nhân vật thứ ba thứ biểu tượng
trên dòng sử giật lùi hàng hàng chữ tẩu thoát hết sức sống động
chúng ta là hình ảnh được thu nhỏ nơi cuộc lữ cốt không lộ hình tướng
vào buổi đầu mùa xuân đi lùng xem tại sao chỉ ánh nắng nhỏ cũng hiển lộng
tôi hiện thân một chứng cứ của cuộc nói chuyện tay đôi giữa sống/chết
I’m sure không bất kì ai bây giờ có lí do bỏ đi khi công cuộc mở cửa mả chưa chấm phết
người người giục nhau mở tim nghe con chim bói cá réo đầu núi giật giọng
this time chuyện bắt tay mua xe tăng không là chuyện gì hết
thầy của các thầy ngoài xã hội chính xác anh công an giao thông ngay trùng trùng đột biến
tôi lấy nào con thỏ hoa hồng pháo hoa thỏi kẹo chocolate từ chiếc mũ bảo hiểm
và thử làm ngưng lại dòng lửa động tình chảy xuống bầu vú bọn heo thiến
dùng con đường tình trở lại quê nhà chẳng khác nào chuyện muốn nghe tiên tổ châm biếm!
.