Em đi núi sông chiều qua
đổ cơn mộng đẩy chuyến phà sang sông
tay ẵm chữ tay bế bồng
em có chồng còn ngóng trông nỗi gì
đức năng thắng số tạc ghì
thời mắm môi vuốt xuân thì trên da
sống gửi chết về quả là
mỗi một khắc trên đời qua đã lìa
thế nước đâu thể sẻ chia
mà lấy vọng cổ làm bìa cổ thi
bóng người như ma lầm lì
đời xẻ tám hướng còn gì cư tang
một đồng một mâm xôi vàng
yểm bùa chú lên xóm làng hư vô
càn khôn hệt mặt nấm mồ
quấn khăn tôi thúc ngựa thồ trăng non
ngoài cười trong dạ héo hon
chuyện thường tình do vẫn còn mê mê
công hầu khanh tướng đặt kề
thuyền hoa áo hoa luôn thề thốt vang
tiền kiếp xưa tôi con ngan
nở mày tiên tổ mấy ngàn năm phân
rồi ra ở mỗi căn phần
đã đi còn đứng lần khân cơ cầu
* Tranh Vương Ngọc Minh, Mâm đạn (2017), bút bi trên giấy báo