nhớ mona lisa (8/ 2018), collage trên poster
gồm năm (5) đàn bà
không hẳn ai trên mặt
thảy đều có mạch ngầm
sự dâm đãng
về cơ bản
chất
phải cạy mới biết có thơ mộng
hay không
người làm hình
tay với cây cọ
con chuột nắm chắc / i tung hoành từ hữu
sang tả
trước tôi (mặt màn hình laptop
là trang giấy!)
bây giờ
trót
khốn khổ cùng cực
làm người cô đơn
chịu đựng bóng tối vây hãm
tạm thời
đối diện chính mình chốc lát
tôi cạy
nỗi khắc khoải
lẫn sợ hãi
tồi tệ nhất / lên
khi chỉ muốn khóc
thì không sao khóc nổi
cuối cùng được gì?
một trang chữ nhiều dấu gạch
xóa
một khung hình (collage)
sòng phẳng
sự cố ở đây
người đọc ưa ở phía trước bài thơ
nên- tất nhiên
họ phải gánh ê chề
bầm giập / giả
ở phía sau bài thơ
họ chả khứng gì dẫu hạt bụi
cỏn con
cái nỗi(!) người làm thơ gánh
nhà phật bảo “nghiệp!”
tuy nhiên
máu tự hào đểu
khiến trách nhiệm buộc tu từ hết
đồng thời
nhận cái cách thản nhiên
từ thiên hạ nấp vào mặt nạ phê phán
thậm chí bình phẩm
ngay đây
có bất kì nguyền rủa nào
người làm hình với cây cọ
nắm con chuột trong tay
sơn phủ mặt
i xoay xở (biến hóa!) tài tình
phần người làm thơ
thì sao? i
chấp nhận thất bại
ấy đạo
nhả câu (chữ!) đã đãi
lọc
cùng thuật ngữ
đao to búa lớn
trở về nỗi cô đơn
cố hữu / cười gằn!
.