vậy rồi- thiên hạ
đổ vấy cho tôi
kẻ ăn không
ngồi không
chuyên xúc xiểm đạo đức
loài ngỗng
cái- eo ôi
mỗi ngày đều trỗi trong tôi
nhiều hồi kinh
từng con số
đếm từ mười
trở ngược lên một
khi mà thiên hạ cứ
đổ vấy cho
như thế
tôi luôn luôn trên đường cái
tìm tòi
thông báo cùng tất cả
– chúng ta
chẳng khác
nào
các điển hình
giả mạo
là chiếc bánh vẽ
đặt cuối đường hầm
vì tính ngông cuồng của dân tộc
tình yêu tôi
vấp
ngã- hết cú này đến cú khác
mẹ kiếp
lúc tôi cố rút vô- cố thủ
nơi
các lễ lạc thuyền / hoa
thiên hại đồng loạt “ồ!” lên
một tiếng
mọi ánh mắt đổ
dồn
chú mục
phần lương thực (bữa trưa
của tôi!) tính
vỏn vẹn 5 đô-la
sự bấn loạn từ tâm
họ
giờ- đã thàng giông
nơi cái vong tôi
đang chờ đủ lông
cánh
và bay- hết sức tích cực
vẫn không thể nhớ nổi
hôm qua
mình nghe
thấy- gì
bây giờ trên chính trường
chủ tịch đảng
có quyền ỉa
lên đầu các thành viên
hiệp hội
lại lần nữa- thiên hạ
cứ hỏi tôi “anh
anh- không dám làm gì
sao?”
.