vừa mở mắt đã rị
mọ sao trời chưa sáng
thời có nhắm tịt hai
mắt khấn đời vẫn chưa
sang trang cứ tiếp tục
rị mọ thế này thực
ra tôi đều có mục
đích vấn đề có chủ
đích (cơ sở) do vậy
tôi không phí nhiều thời
giờ như bao người khác
lắm lúc cũng rị mọ
tuyền chuyện vô bổ bởi
luôn cho phải làm nên
một thứ gì đấy (tướng
công chẳng hạn!) tương lai
nên cứ phải nhủ bụng
là sẽ tập sao cho
giọng thét trở nên hùng
hồn xem ra vì không
không phí nhiều thời giờ
trong việc rị mọ như
bao người khác (do phần
lớn chuyện tôi rị mọ
có mục đích vấn đề
có căn cơ cơ sở!)
và lắm lúc rị mọ
tuyền chuyện vô bổ (duy
ý chí!) tuy nhiên mặt
nào đấy (!) tôi không hề
làm lỡ mất các cơ
hội (rị mọ!) vẫn biết
đâu phải muốn làm nên
một thứ gì đấy làm
ngay được kể cả việc
tập sao cho giọng thét
trở nên hùng hồn (do
đó chuyện tập ấy vẫn
còn đang tiếp tục!) thực
ra chất giọng thét sao
hùng hồn tôi cốt tập
chẳng qua cũng chỉ cốt
nói với hư vô- vâng
tôi muốn nhắm vào hư
vô vào ngay lúc này
(lúc vẫn chưa tan thây
nát thịt!) rằng không nên
bỏ thêm thời giờ nhắm
vào tôi nữa (bởi tôi
cũng chả còn bao nhiêu
thời giờ!) chuyện tôi rị
mọ có mục đích vấn
đề có căn cơ cơ
sở hoặc tuyền vô bổ
thì kể từ giờ hễ
còn mở mắt lên nổi
làm ơn kệ tôi đi!
* hóng (1/2017), acrylic trên bố