. . . tặng hoàng ngọc-tuấn. tưởng nhớ phùng nguyễn!
đêm thì
chẳng hứa hẹn gì sất
anh tuấn- tôi ngồi chéo chân
một tay chống cằm
một tay ôm đầu
đèn để sáng choang
nom
tôi- chẳng khác khỉ già
trụi lông
cũng sắp chết tới
nơi
ngoài trời- lạnh
và tối
cứ thế- từ mồm
sương (xám ngoét)
tuôn
lúc mỏng
lúc dày- đặc
chiếc đầu tôi
bắt đầu chuyển động
nó xoay
vòng
vòng
cho tới- thủng
hệt đít rỗ
lỗ chỗ
tôi ngáp- dài
ngắn
có cả
đồng thời nghĩ là có cần phải làm chi chứ!
cứ kệ đi
– đúng
sai
hạ hồi phân giải
vậy nên
không thiết bất kì gì thôi thúc- cũng do
một phần
tư duy tôi rõ ràng
chậm
so
với cái búng
của đỉa đói- ngộ
mới đó mà phùng nguyễn
chết!
.