cám cảnh- mấy hôm liền cô đưa thơ tưởng tượng
cho đọc
và hỏi- anh thấy sao . . . được không anh?
trên sàn tôi cởi truồng hết trở ngang người
đến dọc
chỉ muốn “om- có kiêng có lành!”
mà rồi thốt chẳng thành tiếng
trong khi cô tưởng tượng và liên tục đay nghiến
thương lắm
tôi mới nói “em- mụ đàn bà mãn kinh giỏi hành
hiện tại phải đâu thời tự lực văn đoàn / tiền chiến
mà
hở chút đòi có miếng . . .”
here we go again- em chảnh
bắt mở facebook đọc kĩ các phản ánh
ôi! ước cấp kì đôi cánh mọc
trên lưng- là tôi bay ôm bầu rượu lìa cõi ô trọc
và cô- ở đây
như cái cớ trắng da dài tóc
khốn khổ
mỗi khi lũ chữ thôi. không tới nã- tróc
thì hình dung ra em một thứ ân sủng
mưa móc
lúc đầu nguyễn trãi lìa khỏi cổ tôi đã không khóc
xá gì sự đay nghiến của cô nhằm khiến
xóc óc
nên nhớ tiền kiếp. xưa- tôi / kẻ nhiễu sự đa cảm
đã chết lâu rồi còn quay lại đời hễ mưa trút
lẫn vào lời “Ồm Ộp” của cóc! . . .
.