sáng rồi
con đờn bà nhìn nhìn
hỏi “tại sao bọn anh đê tiện thế
trăm dâu đổ đầu tằm
bọn anh có hiểu bọn em nghĩ thế nào về
cái nhà không?” cứ phong ba
cứ dập dồn
đi
ngà ngà
ngậm mồm- ôi! cọ
ôi quẹt
như thể- còn đang đóng phim
húc đầu vô tường
vô thành giường
cái nhà là nhà của ta
con đờn bà hắng giọng “thôi thôi (…)
tóm lại- mặc
những rường cột
trụ không vững
bất luận thế nào
ông cố / ông sơ lập nên
chăng nữa
rồi bị bắt bớ
có bị bắn- nghe đây- mãi mãi bọn em
vẫn sẽ ở trong một cái nhà
nền
móng
cực kì chắc- này! chứ chả vỡ / vụn
kiểu
bọn anh luôn mơ nhá!”
hoa mắt
giậu chưa ngã bìm đã leo
khịt khịt mũi
tôi ấp úng “nhưng
ối
có lẽ- chết đi sống lại
khuất tắt bọn em chí ít
sau này
à- không
bây giờ hãy để bọn anh giải trình
sở dĩ
tỉ như: sơn hà hiện
thì mục nát quá . . .”
nom- quắt lắm
con đờn bà hệt cơn mộng
tấn tới tôi
đã vẽ xong núi non
biển đảo mỏi mê
nhìn nhìn kì dị
con đờn bà hỏi “nhà đâu!”
.