quái! không sao mở mắt
bây giờ đã tám giờ
tôi lăn đại vào bộ
đồ treo trên đầu nằm
miệng nói “đổ xuống phố
thôi!” nói vậy nhưng vẫn
không tài nào mở mắt
quái bên tai lại nghe
văng vẳng “hãy gõ cửa
sẽ mở!” và từ xa
tiếng thanh lam ca “bầm
ơi . . . bầm ơi . . .” bây giờ
đã hơn tám giờ tôi
vẫn không sao mở mắt
nắng đang lấp ló nơi
đầu ngày cười hềnh hệch
tôi xỏ tay vô áo
chân vô quần “một khúc
sông hồng” chảy ngang mặt
tôi cảm thấy như mình
sắp sửa đi vào cõi
chết mọi ý thức sống
dường đã cùn mằn(!) một
cách hết sức thảm hại
vẫn không sao mở mắt
tâm hồn tôi [sản phẩm
được nhào nặn thuần sài-
gòn] tôi phát nổi giận
đến lộn mửa phải nén
sát vào bộ đồ treo
trên đầu nằm trong ánh
sáng chan hòa của ngày
tôi vẫn lăn qua trở
lại bên tai cứ nghe
văng vẳng “hãy gõ cửa
sẽ mở” bất kể có
tìm ra được lối và
tìm ra được rồi bất
kể sẽ đưa dẫn về
đâu chết phứt cũng được
tình trạng cứt đái này
tình trạng không sao mở
mắt vẫn biết người ta
không thể chọn lựa lúc
chào đời nhưng người ta
có thể lựa chọn nơi
chốn để chết [xin đừng
xác minh nguồn gốc, sự
thật về câu này!] dứt
khoát tôi không muốn chết
ở việt nam nhưng sợ
rồi khi mở mắt lên
bất lực nhận rằng mình
thực sự quá già cỗi
tôi thành thật xin lỗi
các bạn những người đọc
bài thơ này vì ngoài
tính truyện với thể thơ
tân hình thức còn thì
chả có gì!
.