Bài đã đăng của Lê An Thế
3 bài thơ tháng 1
ngồi
như không đầu
đầu
như không thân thể
buổi trưa
như không buổi sáng
rồi thời gian
thành một bát cháo
nhưng tôi không thấy khát
khi bàn tay vẫn mọc tiếp
tự rà soát ♦ nhà tù ♦ tiếng dội
đúng ra thân thể là một cái án chung thân, mỗi
đêm thỉnh thoảng thoát ra
thành một lông ngỗng dọc đường, bao nhiêu cuộc hành trình
Tôi không ngờ
Sông có thể cạn, hồ có thể khô, sa mạc có thể lan dần nhưng chúng ta không
thể giết chết một giọt nước
Cắt
Có đêm tôi thì thầm với lòng bàn tay
như hát dỗ
tôi sẽ không để ai cắt tôi khỏi chữ
cắt chữ khỏi thơ
tôi vẫn thế ♦ tôi vẫn sống như thế ♦ mỗi ngày
trong một giấc mơ tôi đã chui vào khung cửa sổ năm 1919
của André Breton*
và thấy cái bóng ông cắt ra làm 2 mảnh
vẫn nằm đó
suốt gần 100 năm qua
Tôi cứ quên… ♦ Tôi đoàn kết… ♦ Người đàn bà điên…

đôi khi người đàn bà này chửi bới
dưới ống kính quay phim tại ngã tư đường
đôi khi người đàn bà này hát tình ca
trước những chiếc xe qua lại
Khi chui ra ♦ Nửa đêm ở gần Vegas
em đã bỏ lại
quá nhiều cây số và quá nhiều mẫu tự
tôi chỉ ngồi cách mặt trăng một cửa kính
và một ngón tay
Opening a Blank Page ♦ Being Less Human ♦ To Concentrate
I open a blank page I open a blank page
to expand my place of shelter
no night no day
no first haste no last fatigue
đúng là tôi
trong bản khai với sở cảnh sát bảo vệ đạo đức, tôi
thú nhận tôi đã ngủ nhiều lần
tôi ngủ với mọi truyện ngắn truyện dài cho tới
một bản tin trên mạng
I Recall So ♦ Contraceptives ♦ Postcoital
Through the slits between my fingers. I see you
leaving behind. Colors from the moon slipping through like
threads. Tangled and dissolved. I have sown them onto my
left chest…
April ♦ Passport
I don’t believe history; I want to turn it all over, smack it and push it out the door
I doubt my country’s delicacies, its distinctive culture; I want to
dig deep, turn them up-side-down, and shove
We Wiggle ♦ Still-Life Dinner
in just a moment, the sun will go down and we won’t need to mind
the outside world
we won’t need to mind disasters, wars,
human misfortune and happiness
Con đường ngắn ♦ Những hoa văn của thơ
bạn có biết cách nào
nhổ những cái đinh
tôi vô tình
đóng vào ngôn ngữ
Chùm Hỏi Lê An Thế

tôi hỏi Bồ Đề Đạt Ma
làm sao ông có thể ngồi quay mặt vào vách núi suốt 9 năm?
ồ
vì tôi tiếc
mình đã làm mất một chiếc dép
những suy nghĩ bên lề trái khi thấy ảnh tea-horse trail trên da màu

Tôi từng nghe từng đọc những chuyện về Hồng kê
mãi đến khi xem phim Red Sorghum* tôi mới thấy cánh đồng Hồng kê và thấy cả màu rượu đỏ
Để tiếp tục
những buổi tối cứ đẩy tôi từ ly rượu này đến
ly rượu khác
những ly rượu lại đẩy tôi đến
một (vài) viên thuốc giảm đau
Tiếng mèo kêu làm đất trời co thắt lại
buổi tối kéo dài cũng không làm thay đổi tốc độ ánh sáng
(Einstein cũng từng nói thế)
tôi cuốn những đường cong của tâm hồn
mà không biết vũ trụ này đang căng ra hay co lại
tôi chỉ cười một mình
cười rũ rượi
một * đôi mắt nhớ trời
tôi vẫn tin thời gian sẽ làm con người thành chuyện phù du
vậy mà không ngờ
đến hôm nay
tự dưng tôi trào nước mắt
14-04-2009
giọt nước mắt này
đã 38 tuổi
Thoughts of an Exit
the earth is a giant judge
who won’t bother to check our clothes
I still chase the flap of a single hand
repeated into a hearty announcement
the clock is a patient warden
who won’t bother to check our backgrounds
Thơ Lê An Thế

Thơ Lê An Thế (2007 –2008)
Gồm những bài thơ xuất hiện trên các trang mạng diendan.org, damau.org, tienve.org, talachu.org, hoiluan.vanhocvietnam.org …
dung tích của cái đầu
cái đầu chứa được gì
ngoài mẫu tự
tại sao tôi vẫn thèm nhét em vào
sự hỗn loạn đó
Khi nhớ một chiếc giày cũ
con đường 33 cây số về hướng nam tôi lái xe mỗi ngày thành một thói quen
không tâm điểm
mỗi ngày những cây số mang tôi
chạy qua một sân khấu bỏ trống
Đi tìm điều đã mất ♦ Tôi không phải làm gì
2006, Nguyễn Viện xuất hiện trên ngọn khế Hàng Xanh
như một con sáo
dạy tôi
ăn bánh
trả tiền
tình yêu không giới tính
sau cùng những ly rựơu buổi tối đều thành viên thuốc ngừa thai
vì tôi không muốn để lại bất cứ dấu vết nào
về những quan hệ bất chính
của tôi và các vì sao
Cách Lơ Lửng Sáng Chủ Nhật
Lê An Thế
một con đường luôn luôn xa hơn một đôi giày cũ một bài thơ luôn luôn rộng hơn một trang giấy …
những tế bào thành dạng lỏng
những tế bào thành dạng lỏng
tôi lại thèm khát một thể hơi
vuột thoát khỏi thân thể mình
là một tâm hồn
không còn gì để che đậy
là một khoảnh khắc
không còn gì để mất
Bình Luận mới