- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Cụ thể của một bài thơ

 

 

 

lúc ngôn ngữ quậy phá không ngừng, tôi bỏ mặc căn phòng
ra ngoài thành phố, tôi bỏ thành phố
đi về trước mặt, rồi tôi bỏ
buổi chiều thành buổi tối, và con đường ngắn nhất
giữa một dấu chấm và tôi lại là
     một cuốn tiểu thuyết đọc chưa hết

tuổi già và trái đất này đang cùng biến hình dị dạng, tôi nhìn
mãi mới chợt nhớ
là Euclid đã chết, con đường thẳng cũng chỉ là sự tưởng tượng

tình yêu, quê hương, tôn giáo và nỗi đau khổ cũng
     là sự tưởng tượng, vậy sao chỉ trong thơ
tôi mới ngộ ra

cái chết của mỗi người, của lịch sử, của thơ đang loang dần vào
    thế giới lượng tử, tôi phải vùng ra lái xe một mạch đến
las vegas, 160 cây số/giờ, để cảm nhận đường cong mặt đất

tôi muốn thoát khỏi sức hút của trái đất
đó là lúc tôi có thể bỏ ngôn ngữ ở lại

tôi nhìn những tòa khách sạn, những bãi
    đậu xe lung linh lung linh, như cái xác khổng lồ
của thời hiện đại

thì có chui vào chỗ nào chăng nữa,
bóng tôi cũng tuột ra khỏi bàn tay,
tình yêu cũng tuột khỏi bàn tay,

     và
cầm chặt một ly rượu, giữa lúc ồn ào thế này mà cứ phải đối
    diện với trống vắng
của một bàn tay.

 

 

 

.

bài đã đăng của Lê An Thế