Bài đã đăng của Nguyễn Thị Thanh Bình
nhà thơ chân phương không còn nữa
Đám tang của một nhà thơ vốn cô đơn lại càng cô đơn hơn
Trong mùa đại dịch
Tôi vừa nghĩ đến những đóa hoa thầm lặng đến cô tịch
Khi mà đám tang của thi sĩ chỉ có thể cử hành
Đằng sau những con chữ
Trên lối đi người thi sĩ chỉ muốn tách mình độc hành
Những trải thảm đỏ chỉ rắc lớp bụi nhỏ phù du
Kỷ Niệm Chiều Tao Ngộ Ra Mắt Sách Văn Chương và Triết Học Ở Viện Việt Học

Đó là một buổi trưa chiều Cali mưa như trút nước. Bạn bè vẫn kháo nhau rằng có lẽ tác giả đã mang chút …
Vĩnh biệt nhà thơ Lê Nghĩa Quang Tuấn!
Chỉ còn là lời đáp lại của chiếc lá mùa thu đã rụng
‘Em không buồn nữa chị ơi,’ ngủ yên rồi sao còn thấy nỗi buồn
Dù nguy nga cách mấy
Bỏ lại nơi đây bài thơ tình còn dang dở
Có Nơi Nào Tủi Buồn Như Quê Tôi
Đã đến chưa thiên đường mù lạc lối
Nghĩa lý gì Chúa Phật cũng niêm phong
Thi sĩ sống dậy liệu còn có hỏi
Bao giờ dân mình mới biết lớn khôn
Cánh Chim Lạ Đinh Cường Đã Bay Cao

Anh biết không, dạo sau này khi không ở Việt Nam bỗng xuất hiện những tên gọi …. đại loại kiểu tàu lạ, máy bay lạ, người lạ .… Vậy mà hình ảnh đọng lại của anh trong tôi bỗng lạ lùng quí hiếm đến độ tôi muốn gọi anh là Cánh Chim Lạ, hay nói đúng hơn chính những đường bay nghệ thuật của Đinh Cường là Cánh Chim Lạ đã soải dài đến tuyệt đỉnh trong suốt hơn nửa thế kỷ ….
Chuyến xe cuối cùng về bến rồi sao nhà văn Phùng Nguyễn?
Tiếc là khi cõi văn Phùng Nguyễn càng ngày càng “bốc thoát” chính mình và khởi sắc hơn trong mọi đề tài của thời đại chúng ta đang sống, nhất là đang không thể không nhắc đến những sự kiện như thế và như thế bằng cách này cách khác.
Ngày Giỗ Đầu, Tưởng Niệm Nhà Văn Nguyễn Xuân Hoàng!

Ờ nhỉ, sao lại không thể tặng hoa cho tác giả những ngày còn sống? Đợi khi tác giả đi rồi thì vòng nguyệt quế mới linh thiêng, hiệu nghiệm, công tâm hơn chăng?
Những Mảnh Vỡ Siêu Linh
Đừng hỏi sao tôi không gõ cửa tiểu thuyết khóc cười diễm tình
“Anh bây giờ không còn quan trọng”, câu nói nào tôi viết giữa bình minh
from an umbilical stump / từ một cuống rún

I have the soul of an orphan
still trusting the life source from my umbilical stump
tôi có một tấm lòng của đứa trẻ mồ côi
vẫn thật thà tin nơi cuống rún mình đã cắt ra
Đàn bà là đồ chơi của đàn ông? / Is Woman Man’s Plaything?

Khi trứng của người đàn bà từ chối mọi gặp gỡ
đám tinh trùng chạy lúc nhúc có khác chi giòi bọ
ồ xin lỗi
em chỉ là con búp bê nên làm anh tuyệt giống.
Mời bạo chúa vô nhà thương điên
Vâng, xin được lịch sự lần cuối… mời bạo chúa
vô nhà thương điên. Tầng cuối địa ngục
nơi dựng xây bằng tro cốt những sinh linh dân tộc
mình
điêu linh
Lời Cuối (cho Cao Xuân Huy)
Thơ Nguyễn Thị Thanh Bình
Phạm Duy phổ nhạc
Quốc Toản hòa âm
Kim Tước trình bày
Tình ca Eva hậu hiện đại
họ đi về những nơi đâu
mà không nhốt nổi bóng tình chung
dường như họ chỉ biết thay phiên nhau liếm hỏa ngục / nuốt bóng tối
bằng đôi môi
nhục thể
Trích nhật ký rời cuối năm
Một cuối năm tỉnh giấc. Lũ tuyết phờ phạc như đám ma có đoàn người mặc tang phục trắng. Với những giọt lệ trong những bờ mắt chừng như đã trắng dã. Qua ô cửa. Nhìn cuộc đời đổ nghiêng, khi lòng đường cô đặc lạnh lùng.
Tuyên ngôn của những siêu sao
em lạc loài đi tìm ai
để hỏi cho ra lẽ
về những đường trinh con gái
về máu và những giọt xương tủy
về con số hơn mười ngàn nhà thồ
vẫn nhe răng như quỷ
Bình Luận mới