Bắc Phong phỏng dịch If Then Else
bữa đó tôi nói với người yêu
"nếu em không chịu nổi ý nghĩ
phải vắt máu sang tim anh
trái tim luôn có những nhịp đập thất thường sau khi mổ
em cứ nhẹ nhõm ra đi
nếu em không mang nổi trọng trách làm vị thần
đùa giỡn với hạnh phúc và NHỮNG khổ đau [CỦA ANH]
em cứ nhẹ nhõm ra đi
nếu em nghĩ yêu qua yêu lại là gánh nặng
em cứ nhẹ nhõm ra đi."
hôm sau [bữa đó]
tôi nhét đồ trong túi cách nhiệt
xéo đi và sẵn dịp
chơi hoang nốt đời mình
.
EM – ANH – CHÚNG TA – THIỀN.
Chu tất Tiến.
1-Em. Hoa quỳnh nở cuối đêm. Tình yêu đến muộn tuổi. Mãnh liệt như bão nổi.
Khao khát Sahara. Bụng Zigan trắng ngà. Ngày cháy lòng xích đạo. Đêm lạnh, gió lao xao. Em cá luồn trong nước. Cặp mắt bi sũng nước. Ngước tìm dấu tình yêu. Giữa cỏ và rong rêu. Mong một lần núi lửa. Sóng trào và nứt vỡ. Như cô bé mười lăm. Thuở chập chững yêu thầm. Nhìn ngực mình vừa nhú. Muốn vươn cao hung dữ. Dưới một chút chũm cau. Hỏa diệm sơn rì rào. Cho đi, cho tất cả. Không cần Xuân hay Hạ. Mỗi ngày mỗi căng đầy. Nhưng, đời chỉ là mây. Vi vu tầm mắt khuất. Mới là vó ngựa cất. Bỗng cánh chim đỏ hồng. Mới là nụ nhung hồng. Chợt đầm đìa nước mắt. Em hỏi, Trời sao tắt? Mất ngọn nến tình yêu? Giờ tuổi đã xế chiều. Làm sao tình nở muộn?
2-Anh. Một đời dần trôi du đãng. Phong sương đã nhuộm hình hài. Tóc giờ bắt bụi nhạt phai.
Anh sắp biến thành cục đá. Đá thêm một tuổi một già. Chờ ngày tim dần lạnh nguội. Anh
không còn làm gió thổi. Thổi em tung tóe xiêm y. Cũng chẳng còn làm cây si. Rễ si cuốn chân em ướt. Anh không còn là dòng nước. Tưới mát hồn em đêm đêm. Anh chỉ còn là bậc thềm. Ngồi hát nửa bài ca cũ. Nghe giọng ca mình ủ rũ. Ngỡ đâu tiếng hát nghĩa trang. Ngẩng lên nhìn ngó ánh trăng. Tiếc đi một thời suơng khói. Thịt tim giờ đây đã mỏi. Đập mãi cả vạn triệu lần. Chỉ còn một chút phân vân. Nhớ hồn nhiên thơ tuổi ấy. Thời tình yêu như trang giấy. Tô vẽ biết bao hình hài. Tóc lượn, tà áo bay bay. Còn chăng? Xác xơ thân hạc.
3-Chúng Ta. Gặp nhau như lãng đãng. Gọi nhau trong cơn say. Ruợu không bao giờ đầy. Nến không bao giờ lụn. Giọng em, thơ vỡ vụn. Lời em, anh tan hoang. Ta hốt hoảng, chân quàng. Rung như cung đàn lỡ. Nước ở đâu vỡ lở? Sông ở đâu tràn bờ? Đất còn đâu? Bơ vơ? Chúng ta giờ mơ ngủ. Mơ mộng giữa ban ngày. Không hôn mà ngây say. Không ôm mà tay mỏi. Chưa yêu mà nóng hổi. Quờ quạng như mắt mù. Chỉ nhìn thấy thiên thu. Ôm nhau mà chất ngất…
4-Thiền. Thôi! Bỏ! Bỏ đi! Em! Đừng cho nụ cười mềm. Đừng thêm lời ân ái. Một mai ta tỉnh lại. Em vẫn ở đầu sông. Anh bơi ở cuối sông. Giòng sông thay đổi luôn. Dù chỉ có một nguồn. Nhưng từng giây biến mất. Phút này đang rất thật. Sát na sau, giả hình. Giữa vạn tỷ chúng sinh. Ta chỉ là hột cỏ. Mộng mơ là đồ bỏ. Ý thức chỉ trong đầu. Có thực tế chi đâu? Trong cuộc đời nô lệ. Nô lệ với bản năng. Làm con người lăng xăng. Nô lệ với vật chất. Miệng nói lời tưởng thật. Nhưng thật sự nói càn. Cả triệu điều hoang đàng. Làm vui người đối diện. Còn bản thân? Hiện diện? Chỉ là muốn cho Mình. Ăn, ngủ và làm tình. Chỉ mong Mình sảng khoái. Một mai, nằm ngay lại. Hai tay chắp trên đùi. Cho một giấc ngủ vùi. Mọi vui, buồn biến mất. Em? Anh? giọt nước mắt. Rơi xuống đời lạnh tanh. Bên kia, cỏ vẫn xanh. Người vẫn làm tình yêu. Những vần thơ diễm kiều. Vẫn thường xuyên nở rộ. Vẫn trên cao, thác đổ. Vậy, thôi, thôi, em nhé…
“Tình yêu như lối đi của con cá, sau lưng không để lại chút gì.” (Rabintanath Tagore).
Chu tất Tiến.