Trò chơi bắt đầu đã bao lâu, anh không còn nhớ. Anh chỉ biết chắc một điều, đặt để hoặc đoán định về ngày tháng trò chơi sẽ chấm dứt là điều vô vọng. Trò chơi sẽ tiếp tục, bất kể một, hai, hay ba người trong nhóm “bỏ cuộc chơi” vì bất cứ lý do gì. Nếu phải giải thích về trò chơi này, anh nghĩ là mình sẽ tóm gọn ở hai chữ “bi kịch” và nhấn mạnh không phải ở “bi” mà ở “kịch.” Trò chơi của bọn anh tự nó là một xung đột không ngưng nghỉ giữa những điều đã qua và một điều hãy còn chưa tới. Và một phần không nhỏ làm nên sự cuốn hút của trò chơi này chính là sự xung đột giữa những khát vọng, chung và riêng. Nhưng nơi đến không hề là một xung đột. Cả bọn đều biết điểm đến tối hậu nằm ở phía trước, cuối cuộc hành trình, rất xa và hiểm trở.
Vào buổi chiều ngày đq -2, cả bọn đến vùng biển quạnh quẽ và hiểm trở này, bảy mươi dặm về phía Bắc của Morro Bay và hàng ngàn dặm từ điểm khởi hành. Khung cảnh hoang liêu, núi cao, vực sâu, và biển chập chùng. Nơi nghỉ chân là một quán trọ cạnh bờ vực. Ở đó mỗi buổi sáng cả bọn sẽ tụ lại uống cà phê và ngắm biển trước khi lao đầu vào cuộc chơi cuồng nhiệt của mình. Vào buổi tối, khi về lại phòng trọ, anh mở tung khung cửa sổ hướng về phía biển. Gió biển lùa vào, lạnh và tanh nồng mùi muối. Cùng với chúng, là tiếng sóng. Anh chìm vào giấc ngủ trong căn phòng đầy ắp biển. Anh yêu biển, hạnh phúc của anh đến từ đó!
*
Cô gái đến thăm anh trong giấc mơ, trần truồng, xinh đẹp, quyến rũ hơn cả định nghĩa của “quyến rũ.” Con cá voi thì vẫn vậy, không lớn thêm được chút nào, không phải vì già đi mà chính vì đã vượt qua tất cả những tĩnh từ dùng để diễn tả cái “lớn.” Cá voi trông rất hạnh phúc, nó luôn có cô gái trên lưng. Cô gái thì có vẻ buồn rầu, và anh biết tại sao. Anh lẽ ra phải ở bên cạnh cô, trên lưng con cá voi. Đây, theo cách nói của cô gái, là một “tình huống” mà cô cho rằng sẽ cần đến sự chọn lựa của anh.
Anh không hề muốn hoặc nghĩ rằng cần thiết phải có một quyết định nào hết về “tình huống” của mình. Cuộc chơi mà anh đang tham dự đã phát khởi, bùng lên, và cháy rực rỡ trong anh từ một khát vọng rất riêng tư, đôi khi chỉ chia sẻ được với những người bị thiêu đốt bởi cùng ngọn lửa. Cuộc chơi sẽ tiếp tục bất kể anh ra đi hay ở lại, nhưng được trải qua cuộc hành trình cùng bạn bè mình khi còn có thể là một ước muốn rất thực, rất thôi thúc. Liệu việc anh có mặt trong cuộc chơi có làm giảm đi kích thước của con cá voi hay sự quyến rũ của cô gái trần truồng? Nhất định là không, anh biết chắc như thế. Bởi vì cô, bất kể đang rong chơi ở đâu trên mặt địa cầu, chưa hề bước ra khỏi trái tim anh dù chỉ một bước nhỏ.
*
Bạn bè trong nhóm có thể nhìn thấy vẻ xa vắng của anh khi cả bọn tụ họp vào buổi sáng ở quán cà phê cạnh bờ vực. Tất nhiên là không ai hỏi anh điều gì. Họ biết anh sẽ tự nói ra nếu muốn. Anh ước thầm có ai đó giúp giải thích cho bạn mình nỗi băn khoăn anh đang cố nuốt xuống cùng với ngụm cà phê đầu tiên của ngày. Và như một phép lạ, ước nguyện của anh được ban bố, đến từ rất xa ngoài kia, nơi mặt biển và chân trời gặp nhau.
Cái thác nước chảy ngược bỗng dưng xuất hiện, ở đúng vào lằn vạch ngang mơ hồ chia trời và biển. Ngọn thác hiện ra và biến đi theo một chu kỳ khá đều đặn và ngày mỗi đến gần hơn. Mọi người trong nhóm sau cùng có thể nhìn thấy vòi nước khổng lồ phun ra từ đỉnh đầu con cá voi mà họ đã nghe anh kể qua một vài lần. Và tất nhiên là cả cô gái trần truồng và vô cùng xinh đẹp trên lưng cá. Tất cả đều biết cô đang trông đợi điều gì. Và anh thì sẽ không bao giờ để cô phải thất vọng.
*
Anh đang ở trên con đường hẹp và ngoằn ngoèo đưa xuống cái gành đá nằm phía trên bờ biển dốc đứng chừng ba trăm bộ. Những người bạn của anh biết điều gì sẽ xảy ra. Biển sẽ rút ra thật xa, nơi trời và nước gặp nhau. Khi biển trở lại, cá voi sẽ cưỡi ngọn sóng thần cao hơn tất cả những ngọn sóng thần đã được biết đến để vào tận gành đá, và sau đó anh sẽ cùng với cô gái trần truồng đi về phía bên kia đường chân trời. Trước đó, anh đã nói lời chia tay cùng những người bạn của mình. Không một ai nói gì nhiều, nhưng anh biết chắc mọi người mong muốn cho anh những điều tốt đẹp nhất. Sẽ không có anh ngày mai trong cuộc chơi, nhưng cuộc hành trình tiến về phía trước sẽ nhất định được tiếp tục.
Biển rút ra thật xa, rồi trở lại như đã dự đoán. Ngọn sóng thần cao ngất sẽ không chạm đến cái quán cà phê nằm cheo leo cạnh bờ biển cùng những người khách của nó. Khi đạt đến đỉnh cao, sóng dừng lại, dập dềnh, vuốt ve những hang hốc của cái gành đá lởm chởm với những chùm bọt nước trắng xóa. Cá nghiêng mình, chiếc vây khổng lồ xòe ra bắc cầu Ô thước. Rồi sóng thần rời gành đá, lùi ra ngoài xa. Cùng với sóng thần là cá. Cùng với cá là anh, bên cạnh cô gái trần truồng.
*
Khi cái quán nhỏ bên bờ vực cheo leo khuất dạng sau làn mù sương làm bởi những hạt nước li ti từ ngọn thác chảy ngược, hai người bắt đầu cái hôn mà họ chờ đợi đã từ lâu lắm. Nụ hôn làm dậy lên những gai ốc trên da thịt anh; chúng run rẫy, vươn dài mãi ra, mọc cánh, rời khỏi cơ thể anh, và bay biến vào khoảng trời xanh trên cao. Nụ hôn chừng như bất tận, những gai ốc tiếp tục dậy lên, mọc cánh, và bay biến. Nụ hôn chỉ ngưng lại khi cơ thể anh chỉ còn được bao bọc bởi một làn da mỏng trong veo, và cô gái trần truồng có thể nhìn thấy những huyết quản chằng chịt trên người anh đang căng nứt hồng cầu tuôn ra từ buồng tim. Có một cô gái trần truồng tí hon nhảy múa trong mỗi hồng cầu, và cô đếm được 2.715 x 1013 hồng cầu và cũng chừng ấy phiên bản của chính mình trong người anh.
Và cô chợt hiểu ra. Tế bào trong cơ thể anh sẽ tiếp tục mọc cánh bay đi, cho đến khi chỉ còn lại buồng tim và những ống dẫn máu. Rồi sẽ đến phiên những tế bào huyết quản được chắp cánh, hồng cầu sẽ dồn hết vào vào buồng tim lúc bấy giờ sẽ trở nên trong vắt và cứng rắn như kim cương. Anh, sau hết, sẽ là hiện thân của tình yêu thuần khiết, vĩnh hằng, kim cương bất hoại. Và là của riêng cô.
Lẽ ra cô gái phải cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đây là điều cô luôn muốn lấy làm chắc. Vậy mà chính vào lúc này cô lại không cảm thấy như thế. Cô tự hỏi cô yêu anh — gã đàn ông bằng xương bằng thịt với tất cả những thói tật dễ ưa hoặc đáng ghét, những lỗi lầm nên hay không nên tha thứ, những mơ ước ngờ nghệch hay hoang đàng, và cái khát vọng muốn chạm vào một điều luôn ở ngoài tầm tay mình — hay chỉ yêu mối tình rực rỡ và trong veo của anh. Cô bỗng trở nên cuống quít. Cô cần phải làm một điều gì đó trước khi những tế bào cuối cùng trên cơ thể anh mọc cánh bay đi.
*
Mọi người lục tục đứng dậy, khoác ba lô lên vai, bước ra khỏi quán cà phê. Cuộc chơi sẽ tiếp diễn như đã dự định, bất kể một người trong bọn họ vừa bỏ cuộc. Mỗi người không quên ném một cái nhìn vào nơi trời và nước gặp nhau ngoài khơi trước khi quay lưng lại với biển. Người cuối cùng trong bọn cũng thế, và cô không nhìn thấy gì khác lạ ngoài đường chân trời mờ nhạt ở nơi cô dõi mắt đến. Khi cô quay đi, có vật gì đó vướng vào góc mắt, một hạt bụi nhỏ, hay không chừng một thoáng khói mây. Cô chậm bước, ngoái lại, rồi ngần ngừ quay lưng đi tiếp. Vẫn cái vệt khói mây nhạt nhòa ở góc mắt. Khi cô quay đầu nhìn lại lần thứ ba, vệt khói mây đã lớn lên rất nhanh, vượt qua khỏi lằn vạch ngang chia trời và biển. Cô kêu lên một tiếng khẽ và dừng bước. Tất cả những người khác trong nhóm cũng dừng bước, quay lại nhìn về phía biển. Ngọn sóng thần đang trở lại!
…
Sóng thần, một cách ngần ngừ, ra đi, mang theo con cá voi và cô gái trần truồng. Những người bạn của anh tranh nhau leo xuống con dốc quanh co dẫn đến gành đá. Họ tìm thấy anh nằm hôn mê dựa bờ nước, một đám mây những sinh vật li ti tự trời xanh rộn ràng đáp xuống cơ thể trần truồng của anh. Lũ tế bào đã rời bỏ anh trước đó nay đang trở lại, nhưng những người bạn của anh đã không hay biết gì về sự cố này. Họ chỉ biết chắc một điều, anh sẽ có mặt trong buổi lễ hội quan trọng ngày mai. Một chặng đường gian nan đã vượt qua, những thành tựu nên được ghi nhớ, và những thử thách mới sẽ bắt đầu. Và cây gậy dò đường sẽ được chuyền tay.
Hôm nay là ngày đq -1.
*
Buổi tối, anh mở tung khung cửa sổ hướng về phía biển. Gió biển lùa vào. Biển ùa vào. Rồi sóng thần tràn vào. Trên lưng sóng thần là con cá voi lớn đến độ không còn có thể lớn hơn được nữa. Trên lưng cá là cô gái trần truồng, xinh đẹp, và vô cùng hạnh phúc. Cô không thể không hạnh phúc. Có cô trong mỗi hạt máu luân lưu trong huyết quản của người đàn ông đang có mặt trong căn phòng này. Cô đã tận mắt chứng kiến điều đó!