Gã đàn ông ngồi ở chiếc bàn trong góc tối tăm nhất của quán rượu. Người bạn hắn ngồi tựa lưng vào vách tường, thầm thì điều gì đó vào tai cô chiêu đãi mà mặt mũi hắn nhìn không rõ. Rải rác trong cái tù mù của quán rượu là những mảng màu tím nhạt chói chang từ những chiếc áo màu trắng được phản chiếu bởi ánh đèn lân tinh gắn dọc mấy bức vách. Những mảng màu quen thuộc của năm xưa trong mấy cái quán café nhạc ở Sài Gòn. Trên chiếc bục gỗ nhỏ đặt sát bức tường đối diện, ban nhạc -gồm có một anh chàng mặt mũi non choẹt và chiếc Yamaha keyboard– đang chơi bản “One More Try.” “Mẹ kiếp, cho mày try tới … khuya luôn, “ hắn nghe mình nói lùng bùng trong đầu.
Một cô gái bước đến gần, nghiêng người nhấc mấy chai bia trên bàn. Mũi hắn bây giờ ngập ngụa mùi nước hoa và mắt hắn đầy dẫy những mảng màu – phát ra từ chiếc đèn tròn phía trên cái sàn nhảy nhỏ xíu- nhảy múa trên một nửa bộ ngực trần và cái khe trũng mờ mờ. Vẫn ở trong tư thế khêu gợi có tính toán, cô gái hỏi “Anh cần thêm gì không?” Hắn hờ hững lắc đầu. “Em có thể ngồi với anh được không?” Lại lắc đầu. Cô chiêu đãi viên đứng thẳng người lên, xoay mình bỏ đi. Chùm ánh sang màu trắng từ chiếc đèn quay tình cờ quét ngang qua người cô, vừa đủ để soi sáng khuôn mặt bự phấn và ánh mắt thất vọng của nàng. Hắn kêu nhỏ “Nè cô" khi cô gái đã bước đi được vài bước. “Tên gì vậy?” “Em tên Lệ Hoa.” Phải chi đừng có lệ liếc gì thì hay biết mấy, hắn nghĩ thầm. “Lấy thêm cho tôi mấy chai bia nữa,” hắn dúi vào tay nàng mấy tờ giấy bạc, cố tình né tránh cái nhìn của bạn mình từ phía bên kia chiếc bàn. “ĐM, tại em có cái nhìn của thằng y tá Trung đội chứ gì?” Thế nào bạn hắn cũng cằn nhằn như vậy.
*
Toán lính đi hàng dọc, người trước người sau cách nhau khoảng năm thước. Lỡ có vướng phải mìn bẫy thì tổn thất cũng nhẹ bớt phần nào. Trước khi đến được khu rừng, cả bọn đã phải lội bì bỏm vượt bảy tám cấy số đường ruộng, hàng chục “xẻo” nước sình lầy. Cánh rừng tràm ngập nước. Chỗ cạn nhất cũng đến bụng chân. Rễ tràm đâm lên tua tủa từ mặt nước. Dây leo quấn lòng thòng trên những bụi cây ô rô gai góc. Dừa nước và bình bát mọc rải rác. Những trái bần tròn dẹp màu xanh treo lủng lẳng từ trên cao. Và kiến! Những con kiến vàng cao cẳng từ những nhánh tràm bám vào áo, vào túi ba-lô, vào cả vũ khí, và bắt đầu tấn công đám lính. Tiếng chửa thề vang rân nổi lên trong quãng rừng vắng. Trung sĩ nhất Bản lên tiếng can thiệp, “ĐM, tụi bây làm ơn đừng có chửi thề nữa được không?” Đám lính ướt như chuột từ đầu đến chân, quá quen thuộc với lối ăn nói ngược ngạo của Bản, không thèm đếm xỉa gì đến lão. Ngay cả hắn cũng không buồn nhếch mép tán thưởng câu nói khôi hài của ông ta.
Có tiếng léo nhéo phát ra từ chiếc PRC25 trên vai Phương, lính truyền tin trung đội, tự nãy giờ vẫn đi phía sau hắn vài thước. Hắn đón chiếc ống liên hợp từ tay Phương, nói vào máy:
“Thẩm quyền, Alpha nghe đây.”
“Tụi bây đang ngâm chim ở đâu vậy?” Đại Đội Trưởng Hoài chế diễu.
“Khoảng bốn cây số nữa mới tới điểm hẹn.”
“Tới đó ị một bãi rồi về. Nè, nhớ bảo tụi nó kiếm mấy con cua tối nay nhậu nghe!”
Hắn trả ống liên hợp cho người lính truyền tin, cất bước tiến về phía trước. Hoa đứng cạnh bụi dừa nước, phủi lia lịa những con kiến vàng bám trên chiếc túi vải màu xanh lá cây có dán hình chữ thập đỏ trên nền trắng, nhìn hắn vẻ dò hỏi. Hắn làm bộ thiểu não:
“Chắc phải nằm lại trên đó tối nay!”
“Vậy chết tui rồi! Tối hôm qua anh nói…”
Hoa bỏ lửng câu nói, cau có ngắt trái bần non treo lơ lửng ngang tầm mắt bặm môi liệng ra. Trái bần rơi vào bụi dừa nước đánh tỏm, mấy con thòi lòi ngơ ngác trồi lên, cặp mắt lồi nhìn Hoa đầy vẻ chế diễu.
“Thì thôi vậy,” hắn nói, giọng dỗ dành, “lên trên đó nhìn qua một chút rồi về.”
“Điểm hẹn” là một gò đất khô ráo nằm giữa cánh rừng ngập nước. Cây cối ở đây thưa hẳn đi. Hắn cho đám lính dừng lại, bố trí thành hình bán nguyệt bao lấy gò đất rồi ra dấu cho Phương đi theo. Hoa lẽo đẽo nối gót, miệng lẩm bẩm:
“Tụi nó bỏ đi từ đời tám hoánh…”
Hắn làm lơ, đưa mắt nhìn quanh. Và thấy điều hắn muốn thấy. Ba nhánh bần thẳng thớm, gọt đẽo trơn trụi gác chéo nhau ở mô đất cao nhất và đám cỏ cháy xém cạnh đó cho biết là những trái hỏa tiển 122 ly đã được phóng ra từ nơi đây vào lúc giữa khuya đêm hôm qua. Chiếc máng kim loại dùng làm bệ phóng đã được mang đi, có lẽ để dùng lại cho những lần pháo kích sắp tới. Hoa từ phía sau xăm xúi bước về phía “dàn phóng,” không biết để tìm gì. Một tiếng “click,” nhỏ nhưng rất sắc cạnh, vang lên khi bàn chân trái của Hoa đặt xuống mặt đất cách mấy nhánh bần gác tréo vài thước. Hắn đã nghe qua âm thanh này hơn một lần. Tiếng động phát ra khi ba chiếc chấu nhỏ lún xuống dưới sức nặng của người lính, báo hiệu ngòi nổ khởi động, và ngay sau đó, trái mìn chôn dưới đất sẽ bay lên ngang tầm ngực và phát nổ. Như vậy, tầm sát thương sẽ rộng và hiệu quả hơn! Hắn nhìn thấy cơ thể Hoa khựng lại trong một cố gắng tuyệt vọng. Hoa quay đầu lại rất nhanh, mắt dán vào hắn, miệng hé ra như muốn nói điều gì. Sự việc xảy ra rất nhanh sau đó. Bàn chân trái của Hoa rời khỏi điểm tựa, trái mìn vọt lên, và tiếng nổ…
Khi hắn hồi tỉnh, có ai đó đang cúi xuống nhìn hắn thật gần, gần đến độ nét mặt nhòe hẳn ra. Hắn kêu nhỏ, “Hoa?” Phương né người qua một bên, chỉ tay về bên phải của hắn. Hoa nằm bất động trong một tư thế kỳ dị, mặt hướng về phía hắn. Từ cặp mắt đứng tròng dưới hàng mi khép hờ và khuôn miệng méo mó của Hoa là câu hỏi dở dang, “Như vầy thì tui làm sao về kịp ngày mai để làm đám cưới với em Lượm?” Hắn quay mặt đi, nhìn xuống phía dưới. Ống quần trận bên phải của hắn rách toang và phần cẳng chân, nay chỉ còn dính vào phần trên bởi mảnh cơ bắp đẫm máu, làm thành hình thước thợ với cơ thể của hắn. Hắn ngất đi một lần nữa trên khu rừng ngập nước trong màu tím ngắt đang tỏa ra từ trái lựu đạn khói ai đó vừa ném xuống để làm hiệu cho trực thăng tải thương.
*
Chiếc đèn tròn có gắn những mảnh gương nhỏ đủ màu sắc treo trên trần nhà vẫn quay không ngưng nghỉ, phát ra những tia màu nhòe nhoẹt lên đám vỏ chai ngổn ngang trên chiếc bàn hắn đang ngồi. Hắn nâng ly bia uống dở lên ngang tầm mắt, cố hứng lấy những mảng màu sắc bay lượn trong không gian. Không thể nào nhốt chúng vào giữa những tinh thể của khối thủy tinh này, hắn thất vọng nghĩ thầm. Phải biết cách, và phải có đầy đủ dụng cụ. Như anh chàng người Mỹ đã biểu diễn trong kỳ triển lãm thủ công nghệ mà hắn có dịp chứng kiến.
Hôm đó hắn đi với cô gái. Nàng đứng ở phía sau tấm vách gỗ có gắn lưới mắt cáo, say mê nhìn khối thủy tinh đỏ rực ở đầu chiếc que sắt đang dần dần biến dạng. Gã nghệ nhân, với những động tác khéo léo, thuần thục, đang biến khối cát nóng bỏng thành chiếc lọ cắm hoa bằng thủy tinh có những vảy màu sắc rực rỡ được sắp xếp theo một dạng đặc biệt. Khi cuộc biểu diễn chấm dứt, hai người quanh quẩn ở gian hàng pha lê cạnh đó, chiêm ngưỡng những vật dụng xinh xắn, đầy màu sắc. Lúc họ rời đi, hắn có cảm giác cô gái đã mang theo với nàng cái lấp lánh trong suốt của những khối thủy tinh trên quầy.
Trời mùa hè nóng bức. Cô gái kéo hắn dừng lại dưới một bóng cây lớn. Trước mặt họ là màn nước mỏng bắt nguồn từ một giòng suối nhỏ lẩn khuất đâu đó trên cao, đổ xuống tung tóe trên vách đá màu vàng nâu, và chảy vào một con lạch nhỏ xíu. Hắn đứng tựa vào chiếc lan can bằng gỗ cũ mèm, ngắm con lạch trong vắt và những bụi cây nhỏ mà hắn không biết tên mọc cạnh bờ. Bỗng dưng, hắn móc túi lấy ra một đồng mười xu đưa cho cô gái, bảo nhỏ:
“Ước điều gì đi.”
Cô gái cầm lấy đồng xu, nhìn hắn thật nhanh, rồi ném mảnh kim loại sáng loáng xuống nước. Hắn nhìn theo cái chấm tròn óng ánh bạc cho đến khi nó nằm yên dưới đáy nước rồi quay lại nhìn cô gái, vẻ dò hỏi.
“Không nói được đâu, mất hết linh nghiệm!” Nàng trả lời.
*
Khi hắn cùng người bạn bước ra khỏi quán rượu, đêm đã sâu. Ánh trăng bàng bạc trải xuống bãi đậu xe vắng vẻ. Hắn cất bước đi vòng ra phía sân trước của khu thương xá. Có tiếng chân kiên nhẫn của bạn hắn đuổi theo phía sau. Hắn dưng lại ở cạnh bồn nước nhỏ có gắn bức tượng của một thằng nhỏ trần truồng đang đứng đái. Vòi nước từ cơ thể đứa nhỏ làm mặt nước trong bồn sóng sánh ánh trăng.
“Chỗ đó cấm đái đó cha!” Có tiếng người bạn nhắc nhở từ phía sau.
Hắn lục lọi trong túi quần, móc ra mấy đồng bạc cắc, mầy mò tìm cho bằng được đồng mười xu. Hắn đưa đồng xu soi lên ánh trăng, ngắm nghía một lúc rồi ném vào bồn nước. Mảnh kim loại tròn nhỏ chạm mặt nước, chao đảo, rồi nằm im dưới đáy bồn, hắt lên một ánh bạc yếu ớt. Có bàn tay của người bạn vỗ nhẹ trên vai hắn kèm theo câu hỏi nhỏ:
“Ước gì vậy?”
“Thủy tinh!”
“Thủy tinh?”
“Trái tim nàng.”
“Nàng?”
“Mầy không quen đâu.”
“Nàng với trái tim thủy tinh?”
“Ừ, trong suốt!’
“Mầy muốn thấy điều gì trong đó?”
Hắn làm thinh, cúi xuống bồn nước quan sát đồng mười xu. Mặt nước gợn sóng làm biến dạng khuôn mặt của hắn in dưới đáy nước. Hắn trợn mắt nhìn kỹ. Đó là khuôn mặt của thằng Hoa, chiếc miệng méo xệch đang lắp bắp “Như vầy thì làm sao tui kịp về làm đám cưới với em Lượm?”
Hắn hấp tấp lùi lại. Người bạn đã quay trở lại chỗ bãi đậu xe. Chỉ còn hắn và vầng trăng khuya treo lơ lửng trên cao. Hắn ngước lên nhìn trăng. Trông như đồng mười xu. Có điều lớn và rực rỡ hơn rất nhiều.
.