Trang chính » Đoản văn, Sáng Tác Email bài này

"Bạt đô" và những chuyến bay tuổi nhỏ

Bạt đô


Bất chợt, hắn không còn cảm thấy đầu nhức xoáy bưng nữa. Hắn thanh thản dễ chịu, và thân hắn vụt bay.

Hắn như, trong một khoảnh khắc, trùm phủ hết cả không gian, hết những cánh ruộng mới, những bãi biển mười/hai-mươi/ba-mươi năm trước, luôn những triền núi xanh, bao gương mặt cặp mắt cười đùa trách móc, hết những bài ca câu hò, dòng chữ, phương trình lũy số bầu dục. Thân hắn như vút băng qua những con đường buổi sáng, những ánh đèn chập tối, cái bàn nhỏ, khung cửa gỗ. Và những chén cơm, vị ngọt, cái hôn ôm ấp, những rớm mồ hôi. Hắn, trong một khoảnh khắc, thấy lại nghe lại cảm lại tất cả.

Tất cả chợt tối đen, và im ắng như rừng núi buổi chiều. Trừ một điểm trắng, sáng, nhỏ. Và từ giữa màu đen, hắn bay theo vùng trắng, lớn dần, không còn cào cấu trở vào tấm thân bỏ lại. Hắn bay qua, bên kia màu trắng, sáng hơn tất cả những mặt trời.


-vi lãng

Tôi sinh ra và lớn lên ở miền quê. Quê miền Trung nghèo xơ xác. Cũng may là vào lúc bấy giờ, khoảng 8, 9 tuổi, tôi có được một khả năng kỳ diệu; tôi có thể thoát ra khỏi cái khung cảnh nghèo nàn đang vây bọc mình gần như bất cứ lúc nào tôi muốn, thường là vào buổi chiều sau giờ tan học. Tôi sẽ nằm trên chiếc chõng tre nhỏ của mình, nhắm mắt lại, thật chặt. Tôi sẽ nhanh chóng chìm vào một không gian tím thẫm với những đốm sáng lấp lánh có vân và trong suốt như cánh chuồn chuồn. Tai tôi sẽ bị tràn ngập bởi những âm thanh như tiếng ve, mỗi lúc mỗi đầy lên, khuất lấp mọi tiếng động khác. Lúc này chiếc chõng tre bắt đầu chông chênh rời khỏi mặt đất, nghiêng mình một cách điệu đàng qua vuông cửa sổ tre đan mắt cáo của bức vách bằng phên tre trét cứt trâu, và cứ thế trôi lừng lững ra khỏi căn nhà tranh dột nát. Chiếc chõng tre đạt đến một độ cao nào đó thì tan biến đi, không để lại chút dấu vết. Chỉ còn tôi bay vùn vụt trong không gian tím thẫm lấp lánh cánh chuồn chuồn trong suốt và tiếng chuông ngân khắp muôn vạn tầng trời. Cho đến khi có ai đó, thường là mẹ tôi, lay lắc người tôi dữ dội. Tôi giật mình choàng tỉnh, người đầm đìa mồ hôi, ngầy ngật.

Những chuyến bay vào không gian màu tím cất cánh khá thường xuyên trong thời niên thiếu của tôi cho đến khi chiến tranh đến gần với tôi ở mức độ có thể nhìn, ngửi, sờ mó được và cuối cùng nhận chìm tôi trong nó. Tiếng bom rơi đạn réo làm tàn lụi khả năng bay lượn của tôi. Những lần "cất cánh" ngày càng thưa dần, và tôi mất hẳn khả năng bay vào vùng không gian tím thẫm khi cùng mẹ rời làng quê đi về phía Nam tìm kế sinh nhai. Năm đó tôi 14 tuổi.

Chuyến bay của "hắn" trong "Bạt đô" của vi lãng là một chia tay tối hậu với những điều đáng ghi nhớ trong đời sống của một người. Hắn cảm nhận chúng, nhưng không chắc đã lưu luyến. Hắn ra đi, nhưng không chắc đã mất mát. Bởi vì, cái sẽ không còn tồn tại sau chuyến bay vào vô cùng của hắn không chừng không phải là hắn mà là điều hắn để lại.

Những điều như thế rõ ràng không có chút liên hệ nào với những chuyến bay tuổi nhỏ của tôi, vốn chỉ là những chuyến bay ngắn hạn luôn quay về khởi điểm. Điều gần gũi nhất, có lẽ là cái hình thức chuyên chở giấc mơ: bay! Nhưng điều quan trọng hơn hết, đối với tôi, là bằng một cách nào đó, "Bạt đô" của vi lãng cho phép tôi gặp lại không gian màu tím thẫm lấp lánh những cánh chuồn chuồn có vân và trong suốt mà không phải nằm trên chõng tre và nhắm mắt lại thật chặt. Và kỳ diệu hơn nữa, một cách đáng tiếc, khi không còn là một đứa bé mười tuổi.

bài đã đăng của Phùng Nguyễn

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)