Trang chính » Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

TỪ ĐÂY…

Trái tim dại dột uá mòn thanh xuân
(Thơ của Nhã)

Năm…, tôi vừa đúng hai mươi hai tuổi, tự nhủ mình không thể được xem là trẻ dại. Trẻ tuổi, nhưng không dại dột được nữa. Chú tôi nổi danh từ thuở ấy, với văn tài hiển nhiên đứt-đuôi-con-nòng-nọc. Một nhà văn có văn phong chững chạc rạch ròi, lại được xem là lý thuyết gia chống cộng của Miền Nam Tự Do. Tôi nể trọng chú tôi, rất nể trọng là đằng khác, nhưng không yêu thích một nhà văn như vậy. Nhà văn như vậy, tôi dám cá cược, chú tôi chẳng khi nào là tác giả một bài thơ.
Chú tôi ân cần bảo tôi:
– Mười tám tuổi là tuổi đã trưởng thành, không còn gọi là vị-thành-niên nữa. Cháu đứng ra cáng đáng công việc cho gia đình được rồi đấy.
Vậy là tôi từ Sài Gòn của thời trẻ dại, được người chú đáng nể trọng đại diện cho cuộc đời, đưa tôi ra một nơi chốn, một-chỗ-dưới-mặt-trời, để tôi sống thật sự như một kẻ trưởng thành.
Tôi phải như vậy, phải tự cứu chữa, giữ thăng bằng cho cuộc sống mình một cách lặng lẽ âm thầm. Một kẻ trưởng thành không cho phép mình yếu mềm, không cho phép mình nương tựa vào bất cứ ai, vào bất cứ gì… Chú tôi bảo vậy, bảo vậy…
Thế nhưng tôi đang nương tựa vào Khánh Nhạc, một-cách-lặng-lẽ-âm-thầm không ai biết, kể cả nàng. Tôi đã dám nói với nàng:
– Trái tim anh sẽ trở thành mái che cho em suốt cả cuộc đời.
Khánh Nhạc, tôi ngờ rằng nàng là một cô gái quá thông minh, bảo tôi:
– Em chỉ mong trái tim anh là mái che cho em trong mùa mưa thôi.
*
Chiều nay tôi hẹn gặp Khánh Nhạc ở một quán nước. Chiều nay, chiều cuối cùng tôi có mặt ở Sài Gòn. Chiều nay… Thời gian khắc nghiệt, khốn khổ như vậy.
Mưa bất chợt ồ ạt mịt mù khắp phía, nhưng cô gái bán thuốc lá phía trước quán hình như không quan tâm. Tấm bạt che trên chỗ ngồi, trên chiếc xe lắp kính bày bán thuốc lá, rải những dòng nước tuôn tràn nghiêng ngả, đôi lúc đều đặn chung quanh cô gái.
Quán nước ngay sau chỗ cô gái bán thuốc lá. Một quán nước bình dân của Hoa kiều, có những bàn ghế cũ kỹ xỉn màu. Tôi chọn nơi hẹn này để Khánh Nhạc dễ nhận: quán nước ở góc hai con phố. Chỉ có một quán nước này ở góc hai con phố mà thôi.
Cô gái lấy thuốc lá cho tôi lúc nào, tôi không rõ lắm. Tôi chỉ có cảm tưởng cô gái không xê xích dáng ngồi cố định. Cô gái đã nhấc đôi cánh tay xuôi thõng ấy sao? Tôi chỉ nhận thấy cô gái không buồn cử động, thậm chí không có hơi sức để cử động là đằng khác.
Thật sự tôi chẳng quan tâm tới đôi tay như tê liệt hay gì gì ở cô gái vô can với tôi. Chỉ là mua thuốc lá. Xong, tôi vào ngay quán nước, kéo một chiếc ghế ở bàn gần nhất. Dù sao cái bàn gần nhất ở ngay cửa quán cũng không ướt nước mưa gì hết. Mặt bàn lạnh tanh, đám ruồi chậm rãi bay đi. Người hầu bàn gái trẻ tuổi, trông không mấy sạch sẽ, hỏi cộc lốc:
– Uống gì?
Tôi trả lời uể oải, thản nhiên:
– Cà-phê đen.
Bình thường tôi không uống cà-phê, nó chẳng thích hợp với thể chất tôi. Nhưng trong những tình cảnh cảm động, tôi lại không muốn uống thức uống nào khác. Buổi chiều này, cuộc gặp gỡ với Khánh Nhạc, sáng sớm mai…
Sáng sớm mai tôi từ biệt Sài Gòn, không biết bao giờ trở lại. Tôi lưu luyến thành phố này chăng? Thành phố rộng lớn náo nhiệt cũ kỹ tôi vẫn thường nhọc nhằn lủi thủi. Thành phố rầm rập những chuyển động nhẫn tâm. Nhưng tôi không thể quên thành phố này, giống những gì lẩn quẩn sau vết bánh xe lăn chạy trong đêm khuya trên những con đường xấu.
Người hầu bàn mang cà-phê tới. Ngấn đường khá cao dưới đáy ly, nhưng dẫu thế chị ta vẫn nhìn quanh, lấy hũ đường ở bàn khác đặt trên mặt bàn trước mắt tôi. Phút chốc, có lẽ là đám ruồi lúc nãy lại bay đến, xúm quanh hũ đường và chiếc muỗng tôi vừa khuấy xong ly cà-phê.
Châm thuốc xong, tôi quay lại ngó quanh một lượt. Đèn bật sáng trên những mặt bàn trống trơn: tôi là người khách duy nhất trong quán. Tôi chợt ngẫm nghĩ, nếu không phải là chờ đợi Khánh Nhạc, chắc gì tôi tới đây.
Người hầu bàn gái đứng dựa quầy nhìn thờ thẫn trận mưa ngoài đường phố. Phía sau quầy, người đàn bà gầy còm, sạch sẽ, tôi đoán là chủ nhân, đang cúi đầu xuống cuốn sổ.
Cô gái bán thuốc lá vẫn trong dáng ngồi cố định. Không biết có phải vì trận mưa, những cơn gió lạnh, mà khuôn mặt cô gái tái nhợt. Màu tái nhợt ấy lại phù hợp với các thứ ở cô gái, nhất là với mái tóc ngắn ngủn. Có vẻ như sau một thời gian đau bệnh tóc cô gái bị rụng, đã ra lại vừa vặn như kiểu tóc của những chàng trai.
Tôi chợt hốt hoảng khi nhận ra buổi chiều nay tôi ngồi uống cà-phê, ngó cô gái như thế; ngày mai ngày mốt cô gái vẫn như thế, cùng những sinh hoạt khác, không hề nghịch dòng trong thành phố này. Còn tôi, ngày mai tôi sẽ rơi vào một hoàn cảnh khác biệt hẳn, giống như tôi mất tích. Làm việc trong cánh đồng cát mênh mông ven biển Quy Nhơn, ở đấy tôi chỉ có thể chửi thề, cằn nhằn, la hét bọn người xúc cát, gồm đàn ông và đàn bà, hoặc tôi câm miệng. Mặt trời chói chang. Đêm tới còn khủng khiếp hơn, một mình trong căn nhà gỗ lợp tôn giữa cánh đồng cát. Gió điên cuồng, bụi cát bay rộn rạo trên mái nhà như tiếng sóng biển kêu gào. Sa mạc. Tôi phải có gì tin tưởng mới đủ can đảm dấn mình vào.
Nếu Khánh Nhạc không tới? Nếu tôi bị lỡ hẹn?
Khánh Nhạc. Ít gì nàng đã gieo cho tôi chút niềm tin tưởng: nàng là người bạn tâm tình duy nhất của tôi. Ở trong cánh đồng cát khủng khiếp ấy, tôi có cách nào để không cảm nhận khác đi, rằng cả nhân loại đã bỏ quên tôi, chỉ còn một mình nàng đem lại những tin tốt lành. Nàng sẽ là thánh Moise, dẫn đường cho bọn người khốn khổ vượt qua sa mạc.
*
Tôi bắt đầu ngó chừng hướng nàng sẽ tới. Còn khoảng năm, mười phút nữa là tới giờ hẹn, cũng may trận mưa đã dứt tạnh. Ở một xưởng làm việc trong khu vực, xe cộ các loại bắt đầu tuôn ra. Đột ngột cô gái bán thuốc lá đi nhanh vào quán, ngồi xuống chiếc ghế gần nhất ở bàn tôi đang ngồi đợi Khánh Nhạc.
Cô gái chẳng để gì khác, kể cả có thấy tôi ngồi ở đây không. Cô gái thốt lời chửi rủa những chiếc xe hơi mắc dịch chạy sát lề đường, tạt nước vào chỗ cô gái ngồi bán thuốc lá. Lúc này tôi chỉ quan tâm hướng phố nàng sẽ xuất hiện. Không làm sao tôi hình dung được Khánh Nhạc sẽ xuất hiện trên con phố bóng loáng nước mưa thản nhiên như vậy.
Nhưng quả thật Khánh Nhạc đang ngồi trên chiếc xe chạy tới. Nàng nhận ra tôi, chiếc xe chạy chậm lại. Nhưng rồi chiếc xe không ngừng, đi tiếp xa mãi. Cô gái bán thuốc lá nhìn sang tôi, đưa tay vuốt mái tóc ngắn ngủn.
Khánh Nhạc mất hút như một tia chớp lóe sáng để tôi bắt kịp một ý tưởng nào đấy của nàng. Một ý tưởng tựa như: “Hóa ra, anh ta chỉ là cái mái che đã lủng dột!”
Tôi nhìn sang cô gái tóc ngắn ngủn, cái nhìn trống rỗng. Cô gái rời chiếc ghế ở bàn tôi ngồi, trở lại chỗ bán thuốc lá.
</>

bài đã đăng của Nguyễn Đạt

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)