Nàng ngồi bên ô cửa kính
Xe lên cao nguyên
B’Lao hay Di Linh
Đơn Dương hay Đà Lạt.
Bấy giờ trên thinh không
Hành trình trắng mây
Đằm thắm thoắt nhẹ
Nàng trút áo như tơ
Như hư tưởng
Như đóa dã quỳ.
Bấy giờ trong chút lửa mê muội
Giáp mặt bạo tàn
Đám cháy rừng
Nàng như thốt giấc
Như đẫm mồ hôi
Như đáy vực túa tràn tăm tối.
Cửa kính trong suốt
Kể gì chút bụi
Nàng bước xuống
Đặt chân lên cao nguyên
Hoa vàng reo
Gió vẫn lao xao
Thông vẫn xanh từ những thuở nào.
.