Mây tối mê hoặc bầu trời
Rừng sững chịu thôi miên
Tay thõng đêm dài
Đi như không tới. Như trở lui
Đi như đi quanh trận gió u hoài
Đêm nối rừng bất tận
Đi trong cơn buốt giá mùa đông
Đi trong hơi thở đóng băng
Bặt tiếng nói
Trận gió thốt nhiên
Đi dưới vòm mây chợt loãng nhạt
Đi trong tiếng nói ai
Bởi đã đi nên sẽ đến
Người và bóng tối sẽ chia tay*
Cánh tay vời níu nỗi hoài
Phượng Liên** sầu đã bên ngoài hành lang
Phôi pha một thuở son vàng
Còn đây cột gỗ muộn màng hắt hiu
Trông ra hấp hối trời chiều
Nhìn vào bóng đổ tịch liêu cuối ngày
Chốn kia xa vọng nơi này
Trán xô mấy lớp da tay nhăn nhiều
Còn đây chút nắng tàn xiêu
Chút gì thôi cũng đành liều với đêm
Cánh tay vời níu mỏi rêm
Phượng Liên sầu đã ngoài thềm nhân gian
* Từ thơ Tô Thùy Yên
** Từ thơ Viên Linh