Đi ra nhà ga lấy vé tàu
Một vé anh. Một vé em. Cũng đủ
Đi ra nhà ga sửa soạn không lâu
Dù có thêm áo choàng và mũ
Đi ra nhà ga rất có thể
Và rất cần thiết một đôi giày
Cho bàn chân trái. Bàn chân phải nữa.
Có vé tàu rồi sẽ bước lên tàu
Thành phố ấy kỷ niệm thôi cũng đủ
Sẽ đứng trên bậc cửa hồi lâu
Một hồi lâu. Mắt nhìn. Tay vẫy mũ
Dù sao dù sao dù sao dù sao
Không nói lời từ biệt làm gì
Trong mắt trong tim đều có thể.
Tay vẫy mũ ồ tay vẫy ai đâu
Thành phố ấy ngoài em còn ai nữa
Mắt sẽ chẳng mở ra cửa sổ
Cửa sổ mở vô vọng đóa hoa nào
Anh khép ngực ôm đóa dã quỳ
Mang theo tàu đi lên miền sương giá
Hai ghế ngồi. Hai ghế ngồi bên nhau.
Vé sẵn trong tay anh đứng chờ lâu
Em chưa đến. Vướng víu gì nữa đó
Phút từ biệt dựng thế kỷ buồn rầu
Sẽ nhớ buốt dải nắng vàng. Cọng cỏ
Phất phơ trên hè phố cũ quán xưa
Không ai biết. Không một ai đâu
Chút bâng quơ của nắng trời sẽ úa.
Hồi còi tàu rồi sẽ rúc lên
Chúng rúc lên rồi. Chúng đã rúc lên
Chẳng có ngựa chạy đuổi theo tàu
Dù y sẽ ngã như một thảm màu
Như anh như em. Và đám khói ở lại
Và đóa dã quỳ nằm giữa đớn đau
Và anh hút thuốc. Vòng tròn nối mãi.
.