Tưởng nhớ Nh. Tay Ngàn & Những ngày Trà Vinh
I
Trong suốt trăng. Ngời trên tay nàng
Vườn mướt xanh tầng. Lớp lớp rung
Chờn vờn nét áo ngây cơn gió
Dưới hai nếp tóc chảy dòng im
Trăng gieo nền cỏ. Âm thanh dồn
Ngút ngút lên từ đáy lạnh hàn
Sau giấc nín thinh. Một trút kiếp
Nàng ngồi tỏa rét vùng trăng run
Tóc xuống song song tiếng rớt âm
Sóng sánh dập dờn óng ánh nước
Ô dường như nàng hóa ảo hư
Lá xô nhau man điệu reo đùa
Vút chao vạt huyễn che mỏng mảnh
Trăng bắt đầu ăn thân thể nàng
Khỏa trong vườn. Khối ngọc rơn mình
Tóc mủn một làn hơi cổ thạch
Trăng tuôn mê dại phút hòa tan.
II
Ai gọi trong mơ. Lều cỏ ngái
Dê cừu kêu xa vắng bên sông
Gió lay ngọn tóc thức tôi dậy
Ran điệu khèn. Vời vợi cô đơn
Đi miết triền sông ngàn nước cuộn
Mê mải cơn đau tấp nập bờ
Đâu kinh thành Paris. Tháp nhọn
Đã đắm chìm đáy nguyệt ban sơ?
Thốt trăng lên. Ngơ ngẩn ruộng đồng
Chan hòa bích ngọc suốt dòng sông
Tôi rong khuôn mặt đằm thiên cổ
Nước khỏa. Khèn xưa vỡ biệt âm
Tôi đi. Bước bước rộn hòa trăng
Khuôn mặt thiêng liêng những vẻ nàng
Một cõi trời im như phút tận
Trăng rã muôn ngàn. Bụi tỏa xanh.
.