Tặng Hoàng Xuân Sơn
Nàng còm cõi. Vú gần biến mất
Tiếng cười sắc nhọn hơn tiếng đạn kia
Xuôi cuối đường. Đi lên dốc
Hắn theo tiếng cười tuột xuống vực mê.
Tay túi quần điệu giày khó hiểu
Nàng bày tỏ gì sau mi mắt tô?
Hắn theo riết nỗi bí mật
Dù bước nặng hơn chì với bottes de saut.
Phải-anh-là-lính-Mời-anh-lên-lầu
Lời nào hơn cái gật đầu
Vứt mẩu thuốc cuối cùng* P-a-l-l-M-a-l-l trên miệng
Hắn và nàng vùi trong đêm sâu.
* Từ câu thơ Thanh Tâm Tuyền: “Vứt mẩu thuốc cuối cùng xuống giòng sông”