Gửi YT – CD, khúc dĩ vãng anh
Và đứa trẻ huýt còi, người đàn bà bước xuống
Ôi Sài Gòn, ôi sở thú, ôi giòng sông
—Trần Dạ Từ
Hắn sống ở đó hết vui
Ngày cơm gạo trắng đã đen buồn những canh thâu
Những đêm ở đó thật dài. Hắn không thể ngủ
Mắt trừng trừng
Bốn bề trắng vữa màu vôi cũ.
Lang thang cùng đám vô lại
Riết rồi hắn quên cả tên cha mẹ đặt cho
Ghế đá bến Bạch Đằng. Hắn ngồi ngó con tàu lù mù
Trong sương khuya buốt dậy nỗi nhớ
Những thằng bạn thân bặt tin
Những đứa con gái không hình dáng mặt mũi
Cha mẹ anh em
Đèn bến sông thì mờ giấc ngủ thì vội vàng
Như hắn cần sống như hắn cần chết
Như cành khô rớt vội trên ghế giá băng.
Nhiều khi hắn động lòng cảm xúc
Trở về nhà xưa mắt ngó tai nghe
Mái nhà thì tối sậm tiếng động thì da diết
Con kênh thì nước dâng ếch nhái thì kêu la
Hắn đứng đó tay bưng mặt
Sợ lệ ứa tràn tủi nhục gia cang
Quầng mắt nào đã thật trũng buồn
Ngõ thật sâu. Hắn lầm lũi tay không túi xách.
Đưa hai bàn tay lên. Hắn ngắm nghía
Da thịt héo mòn trơ mười ngón xương khô
Lên tiếng kêu đòi gì không biết
Chừng ấy tóc bạc đầu hắn chưa hiểu ra.
.