Tặng Hoàng Xuân Sơn,
Bạn thuở Văn khoa Sài Gòn / Thời tôi phiêu bạt Đơn Dương
Em thơ ngây rạng rỡ
Em ngồi ngoan thơ thẩn trước đàn
Em xao lòng những cuộc tình thầm vỡ
Em nghe thấy chăng
Những đêm hoang vu gió lóc thịt xương
Dưới một cành thông buốt nhọn ở Đơn Dương
Anh đứng ngây mình trong nỗi tự sát và yêu em
Những đêm khuya như phím đàn giá lạnh
Em còn nghe thấy chăng
Trái bi lăn lóc cóc trên thảm xanh
Anh vận đầy áo ấm vui chơi lặng lẽ
Như đứa trẻ
Lặng lẽ vui chơi một mình và quên em
*
Em nghe thấy chăng
Khí núi phả sương mù muối mặn
Những mái nhà thấp mãi ruộng đồng
Tiếng hú thét trong ghềnh đá thác nước Liên Khàng
Tiếng uất ức đâu như hồn mê oan
Ôi sương mù muối mặn kín em
Anh bơ vơ bỏ đi quanh quẩn vùng Phú Thạnh
Đứng ngơ ngẩn trước sân trường tiểu học
Sớm mai hiền lành phơi nắng trên giàn dưa
Ngỡ thấy em cười chiếc áo ngắn tay
Bước nhẹ như lá vàng rơi trong vườn bát ngát
*
Em nghe thấy chăng
Đêm qua gió trút đầy trên đồng
Lửa tươi rói đầy trong vườn
Và những nụ hoa nở vội khắp quanh sân
Và tiếng đàn kéo mãi anh lên
Kéo mãi anh lên kéo mãi anh lên
Kể chi tới đớn đau kể chi tới buồn phiền
Ôi tiếng tù và thời điên rồ dã man
Chuyến tàu anh tới đã băng qua Trạm Hành
Chuyến tàu anh tới đã băng qua Sài Gòn
Chuyến tàu anh tới đã băng qua đời em
Chuyến tàu anh tới đã băng qua đời anh
Ôi tiếng tù và thời điên rồ dã man
Chuyến tàu anh tới đã tan vào hư không.
Đơn Dương – Sài Gòn, 1969-2014
.
nghe bạn. hú gió trên đồi
tự nhiên cành nhọn đâm bồi vết thương
cám ơn Nguyễn Đạt,
HXS