Bài đã đăng của Lưu Mêlan
Day ♦ In This Place ♦ The Dream
lights begin to agitate
around the house without an entry
voices begin to threaten
tomorrow won’t be kind
Viết ♦ Thơ Là ♦ Cuộc Sống
xin bạn đừng lục lọi linh hồn tôi
như một con chuột chạy khắp căn nhà
trống không này
xin bạn đừng để lại đây dấu tích của cuộc đời bạn
Viết
viết là
đi lang thang với vài cái của nợ
của hạnh phúc mà người ta khoác trên mình
và cho người ta thấy
sự trần truồng của quần áo
hoa cho tháng mười

người ta tìm thấy một số con ruồi
đẻ trứng trong họng một số người vào buổi sáng
chúng tôi bay ra
và chúng tôi bay ra
đón mừng cuộc sống này
Nơi Này, Ngày 6.09.2011, Nửa Đêm ♦ Đêm
ở phố Hai Bà Trưng
tôi gặp những lời nói
hai mươi bốn tiếng trước và hai mươi bốn tiếng sau
rất nhiều con đường có lời nói
Những Kẻ Ăn Thịt
những kẻ ăn thịt đang bắt đầu di cư
vào da thịt
ở mọi mức độ
sự chịu đựng quá thừa mứa
Waiting
I forgot today is Monday
I’ve been waiting for this day, so to say,
for chance to see a painting, view a few poems
watch a dance on TV, danced by a girl whom I never liked, really
Chờ Đợi
tôi đã chờ ngày hôm qua như chờ một kí ức
một kỉ niệm một sự trông đợi một hy vọng hão huyền sẽ đến tôi đã chờ đợi rất nhiều ngày đã qua
Country
a country crushed
whitened thrown out packaged cut grafted discarded burned hauled away
wrapped
staying put in oblivion
Cá
nếu kẻ nào thấy tôi trong quá khứ họ
họ sẽ thấy hãi hùng
cái màu sơn trên mặt và trong đôi mắt
họ sẽ hô và gào: những mạch máu đang dần nở
Đất Nước ♦ Thức Dậy Lúc Nửa Đêm
một đất nước
đen và trơn như da hải cẩu
nhưng cũng xơ xác và gầy guộc như một con chó không nhà
Ngôi Nhà
ở nhà bên cạnh có một cái bóng đen
ngồi bất động
cũng có thể là người có thể là một bức tranh, tác phẩm sắp đặt
Chữ
một bài thơ không cần biết bay
tôi muốn nó què cụt
tôi muốn hơi thở của nó
chở nặng hơn bản thân
Màn Đêm
có cảm giác Tutankhamon đang giở mặt trời khỏi tuổi trẻ
khi chưa ai lột mặt nạ ông
có cảm giác tôi cần sắp đặt hận thù
trước sự khiêu khích của những kẻ quanh mình
Thơ ♦ Thơ
thực sự mỗi khuôn mặt xung quanh
đều là một dấu hỏi của im lặng
không phải im lặng bởi vì ta im lặng
mà người ta đã học một ngôn ngữ khác
hợp sự câm điếc dằng dặc của cuộc sống
Vọng Âm
một hạt nước có thể là hư vô
cũng có thể là máu
một nụ cười có thể là vết dao
cũng có thể là sự hối hận
đã muộn
Thơ 1 ♦ Thơ 2 ♦ Thơ 3
ba ngày sau khi sống.
tôi vẫn sống và tiếp tục đặt cái đầu mình qua một bên
để viết.
Mọi Thứ Đều Bình Thường ♦ Người Chết
người đàn bà ấy nhìn tôi
có lẽ từ lâu bà chờ tôi đến
muốn nói với tôi
nơi đây
giờ thuộc về tôi
Nhìn
tròng đêm nhìn tôi
cái tròng đêm trắng dã
tròng đêm nhìn tôi
buổi tối toàn mây mù
kéo che mọi ngươi mắt
Buổi Sáng Đầu Đông
tôi đợi linh hồn mình trở về
sau chuyến hành hương nó đi thăm từng ngôi mộ,
ở từng xóm nghèo những ánh mắt xa những vùng bị xóa
từ kí ức vằn vện
Trò Chơi
tôi gạch những sọc xanh
tôi gạch những sọc đen
tôi gọi chúng là sự chính xác của vô nghĩa
của giả thiết về vô thức
Kẻ Thù
có người muốn
làm dáng bằng xác mi
bằng tiếng nói và linh hồn mi
có những người coi tâm linh mi chỉ là con thú
dạy dưới roi, địa ngục và nước mắt
Vô Nghĩa ♦ Thơ ♦ Chim
tôi đặt đằng sau tai
tôi đặt trên ngực
tôi đặt trên má
trên bụng, giữa đôi chân
Trò Đùa ♦ Tình Yêu ♦ Một Bài Thơ
hắn liệng một cái đầu sư tử lên bàn
hắn liệng một đống lòng tim gan dây nhợ của nó
với đủ loại máu me
lên bàn
hắn quăng bộ da bị rạch nát của nó
Quê Hương ♦ Thơ & Thơ & Thơ… ♦ Hoàng hôn
phải giở bao nhiêu trang?
để thấy xác nguyên vẹn dân tộc mình
va vào bờ lịch sử và biến mất?
một ảo ảnh.
Bình Luận mới