Zhu Dehua, Không Đề (gelatin silver print)
Lồng ngực của nàng như muốn vỡ tung ra. Tất cả đã hoàn toàn đảo lộn. Ngực nàng xuất hiện những cơn ngứa bất ngờ. Nàng không thể kiểm soát nó. Núm vú của nàng đỏ tấy lên. Căng cứng và tròn. Chúng đội lên sau lớp áo của nàng. Nàng không thể hình dung điều gì đang diễn ra. Nàng bắt đầu lo ngại.
Mẹ nàng may cho nàng một cái áo. Bà gọi đó là cái xuchiêng. Mẹ nàng bảo rằng không có nó nàng không thể trở thành thiếu nữ. Nàng thấy đây là một điều phi lý. Không là thiếu nữ nhưng tóc nàng xanh.
Nàng kiên quyết không mang chiếc áo đó vào người, mặc cho mẹ nàng chửi rủa và than khóc.
Mỗi lúc ngủ dậy ngực nàng lại tròn trĩnh hơn. Nàng thích thú ngắm nó trong gương. Không việc gì phải che đậy nó. Nó có thể bị ngộp thở trong chiếc áo như màng nhện kia. Nàng lấy tay mân mê núm vú của mình, chúng có màu hồng nhạt. Trông chúng thật cứng cáp.
Mẹ nàng giặt chiếc xuchiêng mà bà đã may cho nàng. Bà treo lên trước phòng nàng như một sự thách đố. Nàng ngắm nhìn nó, trông nó thật dị hợm. Mỗi khi nhìn thấy nó nàng có cảm giác buồn nôn.
Nàng là thiếu nữ, nàng có mái tóc xanh.
Mỗi khi tắm nàng lấy những cuộn bông trắng tinh lau khô hai núm vú của mình. Nàng thích thú khi làm điều đó. Một cảm giác thich thú vô cùng. Giữa hai bầu vú của nàng có một khe nhỏ. Có khi nàng nghĩ đó là một dòng sông. Trí tưởng tượng và đầu óc tinh nghịch của nàng khiến nàng hình dung nó như một con trăn khổng lồ. Một con trăn đói. Nàng phá lên cười.
Một buổi sáng tinh mơ có người đàn ông lạ gõ cửa phòng nàng. Hắn tự xưng hắn là một nhà thơ. Nàng hỏi: “Cỡ bự chứ?” Hắn trả lời: “Cỡ bự”. Hắn hỏi nàng “Biết Thuý Kiều không?”, nàng trả lời: “Kỹ nữ lăng loàn”. Hắn nói: “Nhưng đẹp”. Nàng bảo hắn hãy tặng cho nàng một bài thơ, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ và mắt hắn nhắm lại. Nàng chưa bao giờ thấy người làm thơ. Nàng hỏi hắn thơ bắt đầu từ đâu, theo như hắn thì thơ bắt đầu từ những con người lãng du, phiêu bạt. Nàng không hiểu như thế nào là lãng du, phiêu bạt. Nàng muốn biết vì sao hắn lại tìm đến nàng. Hắn nói bởi nàng tinh khiết. Nàng phân vân, điều gì đã làm cho nàng tinh khiết. Hắn quỳ xuống trước chân nàng và than khóc. Nàng tống hắn ra khỏi cửa.
Mẹ nàng lại giặt chiếc áo xu chiêng đó.
Một người đàn ông nữa đến tìm nàng. Kẻ có mái tóc dài và đôi mắt ướt. Hắn nghêu ngao rằng hắn là một nhà soạn nhạc. Nàng hỏi: “Cỡ bự chứ?” Hắn khẳng định: “Cỡ Sebastian Bach”. Nàng thốt lên kinh ngạc. Hắn nói nếu người ta xếp tên tuổi của các nhà soạn nhạc thành một dãy núi thì hắn là một đỉnh núi cao chọc trời. Nàng cười, hắn đã cho nàng niềm vui và nàng thấy hắn thật ngố. Hắn hát cho nàng nghe mặc dù nàng không đưa ra lời đề nghị. Lúc đầu hắn hát về dân ca, nàng thấy những cánh cò. Khi hắn hát về tình yêu nàng thấy những góc tối. Và cuối cùng khi hắn hát về chiến tranh nàng bắt đầu hình dung ra những ngọn lửa. Nàng nghi ngờ hắn đến với nàng không phải chỉ để hát. Hắn bảo rằng hắn đi tìm sự tinh khiết. Lại tinh khiết. Hắn nhìn lên ngực nàng rồi quỳ mọp xuống. Đầu hắn đập xuống sàn nhà và hắn than khóc. Nàng tống hắn ra khỏi cửa.
Mẹ nàng lại lấy chiếc xuchiêng giặt thêm một lần nữa. Càng ngày nó càng trắng. Bà lại treo nó lên trước cửa phòng nàng.
Nàng ngồi trước gương và chải mái tóc xanh của mình. Nàng thích thú khi lấy những lọn tóc xoa lên hai núm vú.
Rồi một nhà sư đến. Nàng pha trà và mời nhà sư. Nhà sư quay mặt vào góc tối và bắt đầu gõ mõ. Những tiếng mõ làm cho nàng đau đớn. Rồi nàng khóc, tiếng khóc của nàng hoà lẫn với tiếng mõ tạo nên những tràng âm thanh vô cùng kì lạ. Cuối cùng nhà sư dừng lại, tay nhà sư đã mỏi, nhưng nàng vẫn khóc, nàng khóc như một niềm thống khổ. Nhà sư bảo rằng đáng lẽ nàng phải được ngồi trên những đài hoa. Nàng hỏi: hoa gì. Nhà sư trả lời: hoa sen.
Nàng lại ngắm nhìn bầu vú của mình trong gương. Hai núm vú vẫn không hề chuyển màu.
Một kẻ nữa lại gõ cửa. Hắn bước vào mà không hề chào hỏi. Trông hắn lấm láp bụi bặm. Hắn không nói nhưng nàng biết hắn chắc chắn là một tên đồ tể. Hắn bước lại gần nàng và hắn nói hắn đi tìm sự nhớp nháp. Trước sự thô lỗ này tự dưng nàng không hề sợ (cho dù nước miếng của hắn đã bắn vào ngực nàng khi hắn nói). Tay hắn luồn sâu vào người nàng, hắn mân mê trên hai bầu vú của nàng. Mắt nàng nhắm lại. Nàng gần như rít lên khi lưỡi hắn lướt nhẹ trên hai núm vú của nàng. Tay nàng bấu chặt vào hai bờ vai của hắn. Dòng sông tuôn chảy và con trăn đã bắt đầu cựa quậy.
Mẹ nàng lại lấy chiếc xuchiêng giặt thêm lần nữa. Bà cười một cách ma mãnh khi biết rằng nó đã bắt đầu bạc màu.
.
Lạ !
Và hay !
Văn Nguyễn Huy Thiệp và văn Lê Minh Phong khác xa nhau, không nên tưởng lầm.
PN.
Tôi có cảm giác mình đã bắt gặp màu sắc Nguyễn Huy Thiệp trong truyện này.